Người Mỹ da vàng “sợ” gia đình
Người Mỹ da trắng 'thà sống một mình'
Đằng-Giao/Người Việt
WESTMINSTER, California (NV) – Đêm Đông, càng gần Lễ Giáng Sinh mà nhiệt độ về khuya
càng lạnh thì người ta càng ngủ ngon giấc. Ông Lý Trung Hải và Mike Fleming,
một da vàng, một da trắng, cùng có những giấc ngủ không tròn vì cái lạnh đêm
Đông. Họ là những người vô gia cư, ngủ ngoài đường phố Westminster, trong khu
Little Saigon.
Người Mỹ da
vàng “sợ” gia đình
Cư dân "bán chính thức" Lý Trung Hải tại
Westminster. (Hình: Đằng-Giao/Người Việt)
|
Ông Lý Trung
Hải, 44 tuổi, “cư dân” Westminster, lắc đầu nói: “Làm sao mà ngủ được, nhất là
khi có mưa đêm. Mà nếu nói là lạnh quá tới nỗi mất ngủ thì là nói láo để xin xỏ
lòng thương hại của người khác mà thôi. Nhưng rất là khó ngủ. Khó vô cùng.”
Ông có khuôn
mặt sáng sủa, dễ gây thiện cảm với người đối diện với nụ cười lém lỉnh và cặp
mắt không lẩn tránh.
Ban ngày,
ông thường ngồi trước cửa tiệm fast food Lâm Vân, Westminster.
“Trừ những
lúc phải trình diện cảnh sát quản chế, tôi ưa ngồi ở đây. Giờ giấc có thể thay
đổi nhưng từ Thứ Hai tới Thứ Bảy, ngày nào tôi cũng phải trình diện. Họ bắt tôi
học lớp kiềm chế sự nóng giận cũng như để kiểm tra nước tiểu tôi, coi tôi có
xài ma túy nữa hay không,” ông cho biết.
Mỗi ngày ông
“kiếm” được chừng $25. “Tháng trước, có ngày tôi được $50. Lâu lắm mới được một
lần,” ông cười hớn hở.
Món ăn ông
thích nhất là thịt heo quay ba rọi ăn với cơm trộn xì dầu.
Rất tiếc là
số tiền trợ cấp thực phẩm của ông không thể mua món này được. “Tiền Obama cho
tôi, tôi chỉ mua nước, bánh ngọt, bánh mì và thịt nguội thôi,” ông Hải nói.
“Ngồi đây, lâu lâu, ông chủ Lâm Vân có cho tôi tô cháo lòng. Ăn ngon. Ông ấy là
người tốt.”
Nhìn tổng
quát, ông Hải sạch sẽ hơn đa số những người vô gia cư và cách trang phục của
ông cũng tươm tất hơn. “Mỗi tuần tôi giặt quần áo một lần và ngày nào tôi cũng
lau người trong nhà vệ sinh tiệm cơm tấm Thuận Kiều (Westminster, gần chợ
ABC)," ông cười hãnh diện.
Ông tiếp:
“Mình ở ngoài đường 24/24 mà nếu không giữ vệ sinh thì rất dễ bị ghẻ ngứa.”
Ông Hải nói: "Đây là những chỗ nứt vì lạnh của
tôi." (Hình: Đằng-Giao/Người Việt)
|
Chỗ ngủ của
ông là bên ngoài tiệm Phở 2 Tô, Westminster. “Phía trước có ghế xa lông nhưng
tôi không bao giờ lên đó ngủ. Mình không muốn làm phiền ai hết,” ông Hải nghiêm
nghị nói.
“Thực tình
mà nói, con người mình rất mạnh, mạnh hơn mình biết. Phải tới khi mình không có
sự lựa chọn thì sức mạnh thực sự của mình mới bộc phát ra ngoài,” ông Hải nói
thêm một cách mạch lạc.
“Bữa trời
mới trở lạnh mà sương đêm phủ trắng đường tôi mới hiếu thế nào là lạnh thấu
xương," ông vừa nói vừa rùng mình.
Từ Seattle,
ông đến California được bốn năm. Ba năm qua, ông sống trong cảnh lao tù tại
Orang County khi bị bắt vì tội hút sách. “Đúng ra chỉ 'chơi' xì ke thì không
tới nỗi bị tới ba năm đâu, nhưng vì tôi có tiền án nên mới bị kết án lâu vậy
thôi,” ông giải thích.
Khi được trả
tự do khoảng năm tháng trước, ông Hải được chính phủ cấp cho $200. Ông nói:
“Tiền này kêu là 'tiền cửa' (gate money).”
Ông cười to
rồi nói: “Hồi còn trong tù, tôi tưởng tượng khi được thả sẽ tha hồ ăn món này,
món kia. Ai dè, ngồi trong nhà trọ nhìn ra thấy mấy cô gái ăn mặc hở hang đứng
ở góc đường, lòng tôi nao nao lạ lùng rồi bụng no ngang, không muốn ăn gì hết.”
Ông Hải còn
cha mẹ cùng hai người em trai ở Seattle và vẫn liên lạc với gia đình thường
xuyên. “Ba má tôi rất khá giả và kêu tôi về hoài nhưng hiện giờ tôi chưa muốn,”
ông kể.
“Tại sao tôi
còn do dự, chưa muốn về? Nhiều đêm lạnh quá, tôi rất muốn về chứ. Nhưng đã quá
nhiều lần tôi làm ba má khóc vì tôi. Bây giờ, nói thật, tôi mắc cỡ lắm. Mình
chưa được một ngày nào báo hiếu mà toàn là 'quậy' cho mọi người điên đầu nên về
bây giờ chưa tiện,” ông tâm sự. “Kẹt thêm chuyện nữa là trong hai đứa em tôi,
một đứa rất đàng hoàng, chăm chỉ làm ăn. Đứa kia, trời ơi, nó còn 'quậy' hơn
tôi hồi đó.”
Ông cương
quyết nói “khi nào biết cách khuyên giải em tôi không còn xì ke ma túy nữa và
bỏ thói 'cỡi ngựa cầm cung' nữa thì tôi về.”
Khi được hỏi
“cỡi ngựa cầm cung” có phải là đi theo băng đảng, ông Hải chỉ ngao ngán thở
dài, không trả lời. “Nghĩ mà tội cho ba má tôi,” ông nở nụ cười mếu mó với cặp
mắt nhòa lệ.
“Đầu óc tôi
không bình thường. Tôi toàn làm những ai thương tôi phải khóc. Tôi chưa bao giờ
cố ý mà sao cứ làm vậy hoài,” ông thở dài.
“Lạnh, tôi
không sợ vì tôi mặc hai áo len thun bên trong, thêm áo lạnh bên ngoài mà còn
nằm trong sleeping bag nữa. Tôi không sợ lạnh mà chỉ sợ nhìn ba má tôi lúc
này,” ông Hải nói nhỏ và cúi gầm mặt.
Người Mỹ da
trắng 'thà sống một mình'
Cách tiệm
fast food “của” ông Lý Trung Hải không xa, trong công viên West Park,
Westminster, gần góc đường McFadden và Beach, ông Mike Fleming, 56 tuổi, dừng
“chiếc xe di động sản” của mình rồi ngồi bệt bên cạnh cái bàn công cộng bằng
kim loại sơn màu xanh lá cây.
Ông Mike Fleming, một họa sĩ không nhà. (Hình:
Đằng-Giao/Người Việt)
|
Trong xe, ông
có một cái chăn bông loại rẻ tiền màu vàng ố ở giai đoạn gần thành nâu. Bên
trong cái chăn là “tài sản” đích thực của ông: Một cuốn sách vẽ còn mới.
Khư khư bấu
chặt cuốn sách vẽ bằng những ngón tay héo quặt, ông Mike phân trần, da trắng
nhưng cuộc sống không nhà đã nhuộm ông thành người có nước da màu “thế giới.”
Gương mặt
phong trần của ông hằn sâu những chứng tích của sự khổ đau chất chồng cùng năm
tháng. Mỗi khi ông căng môi cố tạo một nụ cười, hai hàm lợi không răng trở
thành xiêu vẹo làm cằm ông như dài và nhọn hơn.
Ông “ngụ”
giữa bụi cây và chân tường thuộc khuôn viên văn phòng nha khoa “K & P,”
Westminster, tại góc đường McFadden và Beach (bên kia đường, nhìn sang hông
siêu thị Thuận Phát).
Cũng có trợ
cấp thực phẩm hàng tháng nhưng ông vẫn cảm thấy thèm thức ăn. “Một năm rưỡi rồi
tôi không có một bữa ăn nóng. Thèm lắm. Tôi biết có những nơi phát đồ ăn nóng
nhưng tôi không dám gặp những người quen. Sợ bị rủ rê làm bậy nữa,” ông Mike
bày tỏ nỗi lo.
“Đêm qua
trời mưa cả đêm nên tôi quấn chăn ngồi dưới mái hiên chứ không nằm trong bụi
cây như lệ thường. Tôi phải ngồi vì hai mũi tôi nghẹt cứng, nằm thì không thở
được. Tôi không ngủ vì hai hàm tôi nhức buốt, đành phải lảm nhảm một mình cho
quên đi,” ông Mike bình thản nói.
“Cái lạnh
ban đêm mùa Đông hay cơn mưa đêm qua chỉ là những bất tiện của cuộc sống ngoài
đường mà thôi. Sống không nhà, dĩ nhiên là phải chấp nhận tất cả. Nóng thì
người tôi ngứa ngáy đến nỗi gãi rách hết da, máu ứa đầy người. Lạnh thì như tôi
vừa nói. Hên cho tôi là đêm qua có chút tiền, được uống chút bia nên đêm cũng
qua mau,” ông tiếp.
Rồi ông tình
thật: “Hôm nào trời thương, tôi kiếm được $20 mua xì ke thì thời tiết không ảnh
hưởng gì đến tôi cả.”
Ông Mike nói
về mình: “Tôi sống ngoài đường lần này được một năm rưỡi rồi."
Cuộc sống
của ông là một sự đọa đày từ thuở bé. Tuổi thơ ông đầy rẫy những lời nguyền rủa
của mẹ và những đòn thù chát chúa của cha. Đầu óc ông, có lẽ vì thế, ít nhiều
bị ảnh hưởng nên ông chưa bao giờ được cắp sách đến trường. “Nhiều đêm tôi cố
moi óc, nhớ lại đã có bao giờ được nghe lời nói yêu thương từ song thân tôi,
nhưng dù đêm có dài đến bao lâu, tôi vẫn không nhớ ra được,” ông nhỏ giọng.
Ông Mike
nhíu trán: “Gia đình tôi chỉ còn đứa em trai duy nhất ở Dana Point trên đường
đi San Diego. Vậy mà lần cuối cùng anh em tôi gặp nhau, nó nói rằng tôi chỉ nên
gặp nó khi nào tôi không cần nó giúp đỡ. Không cần nó giúp đỡ? Nó có nhà cao,
cửa rộng, vợ đẹp, con khôn. Còn tôi thì vô gia cư, gia tài chỉ có mấy tấm hình
vẽ bằng bút chì và một cái đầu khùng khùng, điên điên mà nó bắt tôi không được
cần nó. Thôi thì tôi đành phải không cần ai nữa hết,” nước mắt rơi lã chã xuống
má ông.
Ông trở nên
run run, lạc giọng: “Tôi không phải người xấu. Nhưng không hiểu vì sao tôi cứ
làm những điều mà cảnh sát không thích. Từ năm 16 tuổi, tôi sống trong tù nhiều
hơn bên ngoài. Tôi không phải là tôi phạm nhưng cái đầu tôi như bắt tôi vi cảnh
hoài.”
Ông Mike
thích sống trong tù hơn vì ở đó, ông không phải đi bộ suốt ngày và tối ngủ
ngoài trời. “đặc biệt nhất là tôi có thời gian yên tĩnh để vẽ. Tôi vẽ nhiều
lắm. Nhưng lần vừa ra tù kỳ này, mới đêm thứ nhì, người ta lấy trộm hết của
tôi, mấy trăm tấm hình và đôi giày người ta vừa cho,” ông tiếc nuối.
Một bản phác họa mới nhất của ông Mike Fleming.
(Hình: Đằng-Giao/Người Việt)
|
Ông đặt cuốn
sách vẽ xuống đất và khoe một bản phác họa một bộ máy xe hơi do ông vẽ lại từ
một cuốn tạp chí. “Một người đàn bà tốt vừa cho tôi cuốn sách này chiều hôm
qua. Tôi mới vẽ đêm qua. Chắc cả tuần nữa mới xong,” ông hãnh diện nói.
“Tôi thà
không cần ai trên đời vì tôi không thích sự nhục nhã nữa. Tôi thích vẽ vì phải
có tôi, những bức vẽ mới thành hình. Vẽ hoặc xì ke đều làm cho đêm qua mau và
làm tôi không thấy lạnh.” ông kết.
Những kẻ không nhà trên phố Bolsa
Tháng Ba 8, 2011
Huy Phương/Người Việt: Ở
Mỹ “homeless” là chuyện thường tình như chúng ta thường thấy ở các
thành phố lớn. Năm nay vì khí hậu khắc nghiệt, nhiều cơ sở quân đội đã
mở cửa cho những người không nhà vào trú ngụ, tuy nhiên đối với những
người này, đường phố vẫn là nơi tự do và “tiện nghi” hơn. Người Việt Nam
ít có cảnh không nhà, vì người mình vốn tiện tặn, căn bản, có bà con
bạn bè, giúp đỡ cưu mang cho nhau, chịu ở chung với nhau trong một căn
nhà nhỏ chật hẹp, rẻ tiền.
Ðôi bạn không nhà. (Hình: Huy Phương/Người Việt) |
Tuy vậy, người Việt không phải là không có “những kẻ không nhà”.
Vô gia cư và bệnh tâm thần
Những người qua lại trên đường Bolsa, đến góc đường Moran, phía rẽ
vào tòa báo Người Việt, trước tiệm bánh mì Lee’s Sandwiches, thỉnh
thoảng thấy một cô gái, ăn mặc lòe loẹt, cổ đeo nhiều chuỗi vòng sặc sỡ,
ca hát nhảy múa, tay ngoắt chào những người qua đường. Người ta thường
gọi đó là cô gái điên, một trong những người không nhà, sống thường trực
dưới những mái hiên của những đường phố Little Saigon.
Ðến gần, ngồi xuống bên vệ đường, nói chuyện tử tế với cô, chúng ta
thấy cô không điên tí nào. Những người khác thường gọi cô là Liên nhưng
tên thật đầy đủ của cô là Vũ Thị Thu Lan, sinh ra tại Rạch Giá, 10 năm
sau ngày cha mẹ cô từ Bùi Chu di cư vào Nam. Gia đình cô làm nghề buôn
bán vật dụng xây cất ở thị xã này và cô Lan có cả thẩy bảy anh chị em.
Năm cô học lớp 6 thì Cộng Sản vào, cô bỏ học phụ giúp gia đình rồi vượt
biên sang Mỹ. Lập gia đình năm 1981, hai vợ chồng cô cũng có một cơ sở
làm ăn nhỏ, nhưng ông chồng lâm cảnh cờ bạc rượu chè, làm gia đình tan
nát. Cô đem hai cô con gái ra riêng, không có được trợ cấp từ chồng, vất
vả lo cho hai con… Bây giờ hai cô gái đã lớn, bỏ đi miền Ðông với bạn
bè làm ăn, còn cô buồn tình ra nằm đường.
Hỏi lý do vì sao cô chọn góc đường Bolsa-Moran làm nơi trú ngụ, cô
cho biết mỗi ngày cô uống mấy cữ cà phê, lại có bánh mì rẻ khỏi lo đói.
Nơi đây có nhiều người qua lại, cũng không thấy ai ghét cô, nhiều người
có lòng tốt lại cho tiền hay mua cơm gà, cơm chay đem đến cho cô, mặc
dầu cô không hề để bảng xin tiền hay cho biết cô là homeless. Cô giới
thiệu với chúng tôi anh Phạm Ðình Thuận là bạn “không nhà” của cô, anh
đến Mỹ từ Phan Thiết năm 1980, nhỏ hơn cô 7 tuổi. Sang đây, anh làm phụ
các công tác xây cất, thất nghiệp, uống rượu rồi ra… đường nằm với cô
Lan. Cô cho biết, thân gái sống một mình, dễ xẩy ra những chuyện không
hay nên cặp với Thuận cho có bạn. Anh vừa bảo vệ cho cô, vừa là bạn
khuya sớm trò chuyện, với lại Mùa Ðông năm nay ở Little Saigon quá lạnh,
homeless mà có bạn ngủ chung cũng ấm. Chỗ ngủ là trước tiệm Happy
Rentals trên con đường “báo chí” Moran.
Thấy cô ngồi bên một chiếc ghế có hình tượng Chúa, tôi hỏi cô sao
không đi nhà thờ mà để tượng Chúa “xuống đường” với cô ở đây, cô cho
biết, lúc trước cô thường đi nhà thờ Our Lady LaVang trên đường Harbor,
nhưng cách ăn mặc, trang sức của cô không làm vừa ý những người “bảo vệ”
nhà thờ. Cô ngồi ở hàng ghế trên để nghe giảng cho rõ, có người đến bắt
cô xuống ngồi ở phía sau, cô không đồng ý, đưa đến giằng co xô xát, và
có người gọi cảnh sát đến can thiệp.
Ðôi bạn không nhà này thỉnh thoảng cũng bị cảnh sát đến “hỏi thăm sức
khỏe”, đóng tiền phạt, làm việc cộng đồng thì khỏi vô tù, nhưng riết
rồi cũng đâu vào đấy.
Nguyễn Tú, không muốn nhắc đến gia đình. |
Quanh quẩn ở vùng này, sáng nay còn có Hoàng, người con lai Mỹ trắng
đẹp trai, cao to hay Nguyễn Tú, còn trẻ chỉ khoảng ngoài 30 tuổi. Họ
ngồi gần nhau ngoài bờ đường nhưng lại vung tay đá chân gây gổ, lớn
tiếng với nhau vì bất đồng với nhau một chuyện gì đó, trong khi Hoàng
Lai cầm một chai bia lớn bọc trong bao nhựa, còn Tú thì sặc mùi rượu tuy
lúc đó mới khoảng 10 giờ sáng. Phúc, một homeless khác thì ăn mặc sạch
sẽ, chững chạc, ăn nói từ tốn hơn.
Vươn lên từ cảnh không nhà và nỗi tuyệt vọng
Nguyễn Văn Tiền, 48 tuổi, quê ở Quận 8 Saigon, hiện nay là “chủ nhân”
một sạp báo trước cửa tiệm Liên Hoa và Khang Lạc, hiện nay đã giã từ
những ngày đói rách, lang thang ngủ ngoài đường, dưới mái hiên, bên cạnh
thùng rác trong hơn 10 năm dài. Vượt biên từ cầu Rạch Ông, Saigon,
Nguyễn Văn Tiền đến Mỹ năm 1981, có nghề đầu bếp, nấu được các món nhậu,
đi làm tại nhà hàng Việt một thời gian. Năm 1993, Tiền đổi qua nghề đi
biển đánh cá trong vùng biển Long Beach và Santa Barbara. Cuối Mùa Ðông
năm đó, tàu bị mưa bão đánh chìm, Tiền và người bạn may được tàu hải
quân duyên phòng cứu sống. Trắng tay, bệnh hoạn, bị gia đình vợ đuổi ra
khỏi nhà, anh lưu lạc tới vùng San Bernadino, phụ làm nghề cắt cỏ. Buồn
phiền chuyện gia đình, Tiền uống rượu, lái xe bị tù gần hai năm. Ra tù,
anh chỉ có một con đường duy nhất là ra… nằm đường.
Nguyễn Văn Tiền, giã từ đời homeless. |
Ðược Bác Sĩ Nguyễn Văn Thế có phòng mạch trên đường Bolsa, nơi các
anh em không nhà thường tụ tập, giúp đỡ và an ủi, Tiền dành dụm đi lấy
nhật báo, tuần báo giá sỉ, đem về bày bán trước cửa tiệm thịt quay Liên
Hoa. Tờ báo 25 cents nhưng có người cho 1, 2 đồng, cũng có người mua
thức ăn đem đến cho. Công việc khá trôi chảy, nhưng không phải lúc nào
anh cũng kiếm ra tiền, vào mùa World Cup, dân mua báo được phát báo
free, ăn miễn phí, lại được coi tiếp vận các trận bóng, thì sạp báo lỗ
nặng. Vì báo phải mua đứt, không trả lại, vào thời gian này, báo ế, có
ngày phải ăn thâm vào tiền để dành, tuy vậy, Nguyễn Văn Tiền cũng thoát
ra được cảnh ngủ đường, mỗi tháng có $300.00 để đi share phòng, có nơi
về buổi tối, tắm rửa và ngủ yên giấc, có xe đạp và cell phone. Anh Tiền
cũng bùi ngùi thú nhận, từ những ngày đang đói rách, anh đã bỏ 25cents
vào những thùng báo tại các khu thương mãi và bê ra hàng chục tờ báo bày
bán, nhưng bây giờ anh thấy điều đó là hoàn toàn sai trái và biết làm
ăn thật thà, chơn chất.
Là một trong những người lớn tuổi nhất trong đám homeless Bolsa, anh
Nguyễn Văn Tiền cho biết rất dễ trở thành không nhà. Hiện nay, trong
vùng Bolsa có khoảng 20 người, họ chia nhau, ngủ tản mác, nhiều nhất là
đoạn đường Bolsa, quanh khu Phước Lộc Thọ, vì nếu tập trung sẽ bị cảnh
sát để ý. Thanh niên đến Mỹ một mình, không bà con, họ hàng, làm ăn thất
bại, sinh ra cờ bạc, rượu chè, ma túy rất dễ trở thành homeless. Hoàng
Mỹ Lai thì bị vợ bỏ, Nguyễn Tú thì bị gia đình ruồng rẫy, xua đuổi. Khi
tôi đặt câu hỏi với Tú về lý do anh phải bỏ nhà sống lang thang, mặt Tú
như đanh lại, và anh lớn tiếng: “Chuyện dài nhiều tập, bắt đầu từ tập
nào đây?”
Cũng theo kinh nghiệm của anh Nguyễn Văn Tiền, mỗi khi đã lâm cảnh
không nhà, ra nằm đường rồi, rất khó để trở lại cuộc sống bình thường,
mà cần phải có nghị lực để phấn đấu, thoát ra khỏi hoàn cảnh. Nếu có một
người vợ, một mái gia đình, sự khoan dung và một bàn tay của cha mẹ,
anh em đưa ra để ôm ấp, nâng đỡ, những người lỡ bước, ngã gục, chắc chắn
là sẽ có chỗ nương tựa để đứng dậy, quay về.
Nguyễn Tất Nhiên, một thi sĩ nổi tiếng của chúng ta, cũng đã từng là
một người không nhà ở Little Saigon, anh nằm chết trong chiếc xe hơi cũ,
đậu dưới bóng cây trong sân một ngôi chùa năm 1992.
Những cảnh đời người Việt homeless tại Little Saigon
BaoMai
Các cán sự xã hội Quận Cam trong một lần tiếp xúc homeless tại Little Saigon. Từ trái: Lance Lindgren, Mark Nguyễn (trực thuộc P.E.R.T.), đang nói chuyện cùng “Anh Ba,” một homeless Việt Nam.
Những ngôi nhà trong các lùm cây
WESTMINSTER, California
- Đó là một thế giới bình thường, của một nhóm người bình thường, như
tất cả chúng ta. Bởi vì, cái thực tế “homeless,” hay “vô gia cư,” chẳng
phải là một điều gì bất bình thường. Điều duy nhất khác nhau, giữa những
người ngủ ngoài đường, và những người ngủ trong nhà, là trong khi một
nhóm người cứ cùng nhau thẳng tiến trong cuộc sống, nhóm kia bị mắc kẹt
lại đâu đó trong cuộc đời họ.
Và
gánh
nặng sẽ đặt nặng trên vai họ. Chính họ, không phải ai khác, sẽ quyết
định có “đi” tiếp hay không, và đi đến đâu, trong cuộc sống!
Đối
với
chúng ta, họ sẽ là một thế giới rất “lạ,” cho đến khi chúng ta, những
con người được xem là “bình thường,” bước vào thế giới ấy. Sự hiểu
biết lẫn nhau khiến chúng ta giật mình: phản ứng và hành xử của con
người trước và trong hoàn cảnh bao giờ cũng giống nhau. Phản ứng ấy
không phân biệt một con người đang sống trong nhà hay một con người đang
sống nơi lề đường.
Trước
hết,
hãy cùng nhau thừa nhận một điều: homeless không phải là một cái tội;
homeless không phải là một tình trạng bất hợp pháp. Sẽ chẳng một ai
bị bắt, bị truy tố, hay bị bỏ tù vì “tội homeless” cả.
Là
người
không có nơi cư trú cố định; hoặc sống trong motel; hoặc bị đuổi khỏi
nơi đang cư trú và không thể tìm được một nơi cư trú mới; hoặc đang
sống tại các địa điểm không được thiết kế cho một cuộc sống bình thường
(như xe, garage, công viên, nhà bỏ hoang...) Một người được xem là
homeless thường xuyên nếu người ấy bị tàn tật, hoặc tâm thần, hoặc
nghiện ngập... và lâm vào tình trạng vô gia cư liên tiếp tối thiểu một
năm; hoặc lâm vào tình trạng vô gia cư tối thiểu bốn lần trong ba năm.
Homeless, đơn giản là không có nhà!
Không
có
nhà, điều này không đồng nghĩa với việc một con người không đi ngủ.
Chính cái chuyện ngủ nghê sinh ra lắm điều phiền toái. Và hệ quả pháp lý
tất yếu của một homeless là... ngủ ngoài đường.
“Homeless
là
một tình trạng. Tình trạng không có nơi ở.” Sĩ Quan Cảnh Sát Dave
Bridgewaters, thuộc Sở Cảnh Sát Westminster, nói với Người Việt. “Luật
không cấm homeless, nhưng luật cấm cắm trại nơi công cộng.” Bridgewaters
cho biết. “Mà homeless dựng lều, hay mang mền gối ngủ ngoài đường thì
xem như phạm luật.”
Cứ
mỗi
một lần cảnh sát đi tuần, một homeless, nếu bị bắt gặp ngủ ngoài đường,
tức nơi công cộng, sẽ bị cho một giấy phạt (ticket) trị giá khoảng trăm
đồng. Mà cái định nghĩa “nơi công cộng” nhiều khi cũng rất oái oăm cho
những cảnh đời homeless. Cùng Bridgewaters và Lance Lindgren, một nhân
viên Sở Xã Hội Quận Cam, chúng tôi lê la khắp hang cùng ngõ hẻm Little
Saigon trong một buổi tối đầu Tháng Bảy. Những “nơi công cộng” mà giới
homeless Việt Nam chấm điểm là những lùm cây thấp trong các khu chợ búa
hay phía sau các cơ sở làm ăn. Vào buổi tối, đi xe, thậm chí đi bộ,
ngang các lùm cây ấy, sẽ chẳng một ai biết được phía
bên trong là “nhà” của một homeless. Điều bất hạnh,
cho dù ngủ trong lùm cây kín đáo ấy, cái lùm cây lại thuộc về nơi công
cộng, người homeless đương nhiên bị xem là “cắm trại nơi đông người.”
Ngay
phía
sau một cơ sở làm ăn của người Việt Nam trên đường Dillow, đoạn cắt
ngang Bolsa, chúng tôi gặp một nhóm homeless đang ngồi tụm năm tụm ba.
“Hi guys!” Bridgewaters lên tiếng trước. Nhóm homeless chào lại. Hóa
ra, họ “quen” nhau từ nhiều năm qua. Bridgewaters là một sĩ quan cảnh
sát được giao nhiệm vụ đặc biệt lo về homeless tại địa phương từ nhiều
năm nay. Ông nhẵn mặt và biết tên từng “partner” của mình.
Sơn
Phan,
33 tuổi, qua Mỹ từ năm 1991, cho biết: “Tôi homeless sau một thời
gian ở tù vì hút.” Sơn hút xì ke nhưng đã bỏ từ lâu. Là con lai duy nhất
trong một gia đình 4 anh chị em, Sơn cho biết anh quê Sóc Trăng, và
tìm đến nhóm homeless này vì “thấy anh em thì mình đến chơi, làm quen,
rồi nhập bọn.” Sơn có nghề sửa xe. Anh cho biết sẽ cố gắng tìm việc làm,
chứ “sống như vầy không khá.”
Một
người
khác, ngồi cùng nhóm, tự xưng tên Mike, cho biết anh “đến chơi chung
với bạn bè chứ bản thân không phải homeless.” Mike cho biết anh có
nhà cửa, vợ con nhưng thích đi chơi. Quay sang Lance: “Rất có thể Mike
không phải homeless. Nhìn anh ta xem: cạo râu sạch sẽ, mặc đồ và ăn
nói... đàng hoàng.”
Bridgewaters
cho
biết cảnh sát không phải lúc nào cũng đi tuần để bắt homeless. “Cảnh
sát ra quân khi City Counsel chỉ thị phải làm, hoặc khi các chủ doanh
nghiệp phàn nàn nhiều quá.” Cảnh Sát Bridgewaters cho biết rằng đi
tuần phạt ticket chỉ được thực hiện mỗi khi bị “pressure.” Ông nói thêm,
mỗi homeless, sau khi nhận ticket, phải ra tòa để trả tiền. Thường
thường, ít khi homeless trả tiền, đơn giản vì không có tiền. Trong
trường hợp đó, “đương sự” sẽ vào tù chừng vài ngày đến một tuần. “Ra
tù,” Bridgewaters tiết lộ, “đâu cũng vào đấy. Họ sẽ trở lại chỗ cũ.”
Lance,
một
chuyên viên tâm thần của Sở Y Tế, làm việc cho Psychiatric Emergency
Response Team, cho biết anh được cơ quan cử xuống làm việc chung với Sở
Cảnh Sát Westminster. Đối với Lance, những người homeless là khách hàng
của anh. Nhiệm vụ của Lance là tìm hiểu những người homeless bị tâm
thần. Rất nhiều lần, anh vào trong tù, tìm những homeless tâm thần mang
ra ngoài. Lance quan niệm Sở Y Tế như một doanh nghiệp mà khách hàng là
homeless. “Nếu các bạn muốn chụp hình, các bạn phải xin phép những người
homeless. Và tôi khuyên các bạn đừng chụp hình
rõ mặt những khách hàng của tôi.”
Nhìn
xung
quanh “nơi ăn chốn ở” của nhóm người homeless sau đường Dillow, chúng
tôi thấy một số chai bia đã uống xong được vất trong các lùm cây. Phía
trên trần của mái hiên nhà là một số nồi niêu xoong chảo. Bridgewaters
cho biết rằng các homeless Việt Nam thường “trang bị” đồ nấu nướng; và
đặc biệt rất thích uống bia. Theo kinh nghiệm của mình, Bridgewaters
nhận định: “Mỗi nhóm homeless có những đặc tính riêng. Homeless Spanish
và da trắng rất thích hình khỏa thân và rượu. Trong khi
đó, homeless Việt Nam thích thực phẩm, bia và... báo Việt ngữ.”
Trong
bốn
lần đi tìm homeless, gồm 3 buổi tại Little Saigon và 1 buổi trên đường
Bolsa gần Hoover, nơi có đường xe lửa, được xem là ngoài Little Saigon,
chúng tôi nhận ra rằng giới homeless không có khái niệm “lãnh địa,” tức
là theo băng nhóm và khu vực riêng. Thường thường, mỗi homeless có một
hoàn cảnh riêng. Bản chất của họ lương thiện. Do đó, cho
dù tụm năm tụm ba theo nhóm, tính chất của họ không phải băng đảng.
Bridgewaters cho biết vẫn có một số homeless Việt Nam buổi tối ngủ chung
khu vực homeless không phải Việt Nam.
Một
trong các lý do khiến Việt Nam về với Việt Nam, Mỹ về với Mỹ và Spanish
về với Spanish là vì văn hóa chung. Những người cùng văn hóa, cùng hoàn
cảnh thường dễ tìm về với nhau hơn.
Trong
các
chuyến tuần tiễu, Bridgewaters cho biết ông ít khi hỏi ID của homeless.
“Điều đầu tiên mà họ muốn giấu là... ID. Đơn giản vì ID tiết lộ nhiều
điều về nhân thân.”
Về
mặt
tinh thần, giới homeless có thể được phân thành hai thành phần: những
người tỉnh táo và những người mắc những triệu chứng tâm thần.
Lee
Nguyễn,
một homeless thường trực tại khu chợ ABC trên đường Bolsa, góc
Magnolia, Westminster, California. Lee, gốc Nha Trang nhưng sinh tại Đà
Lạt năm 1963, qua Mỹ từ năm 1990.
Gặp
Lee
Nguyễn, một homeless lâu đời trong khu chợ ABC, Lee cho biết “Tôi đâu
có thất nghiệp. Tôi làm việc cho... chính phủ.” Trong khi nói, Lee đưa
tay chỉ lên trời, phát biểu: “Bây giờ chính phủ làm việc bằng computer
không hà. Khi tôi ngồi đây, tôi đang làm việc, tôi làm việc bằng...
voice.” Lee cho biết tháng này anh chưa được... lãnh lương. Thường thì,
theo anh, chính phủ vẫn trả lương cho anh đều đặn bằng cách cho người
mang đến đưa tận tay. Lee Nguyễn, gốc Nha Trang nhưng sinh tại
Đà Lạt năm 1963, qua Mỹ từ năm 1990. Lúc đầu anh ở tiểu bang Iowa, sau
đó về California, để lại vợ ở Kansas City. Anh nói: “Từ hồi qua
California đến giờ tôi chưa gặp lại vợ, vì “chương trình làm việc
chưa... cho phép.” Lee không bao giờ tắm rửa, nhưng dùng “chemical để
clean up.” Anh cho biết thêm, để trau giồi tiếng Việt, anh thường đọc
kinh. Mặc dầu “làm việc cho chính phủ,” Lee vẫn bị “ticket” như thường.
Anh cho biết đã bị giấy phạt vài lần nhưng không trả. Ngay trước mặt,
Lee để một nhành hoa giả do chính tay anh nặn từ... giấy báo. “Tôi bán
nhành hoa này giá $370. Để kiếm thêm, tôi làm hoa giả bán cho bà con.”
Joshua Hứa, tên Việt Nam là Quang, một homeless trong khu chợ ABC.
Chỉ
cách
Lee vài chục thước, cũng trong khu chợ ABC, là “điểm hẹn” của một
homeless khác: Joshua Hứa. Có lẽ, Joshua là homeless sang nhất trong
giới của mình. Joshua đi xe Jeep màu đỏ, đeo nhiều đồng hồ, thích bánh
cuốn và đặc biệt, rất thích... ống dòm. Joshua nói rất nhiều, có khả
năng nói không bao giờ ngưng và rất tự hào rằng mình... hát hay. Joshua
cho biết tên Việt Nam của anh là Quang, và anh đã từng là một
technician, đã từng làm nghề kế toán trong bốn năm. Anh qua Mỹ từ năm
1975, trạm dừng chân đầu tiên là trại Pendleton, nơi anh khẳng định rằng
“ông Nguyễn Cao Kỳ cũng có ở đó và ngủ gần cái lều của ông anh tui.”
Joshua bị ám ảnh bởi “một cây cung và một cục đá.” Không
hiểu cây cung và cục đá có vai trò gì, nhưng chắc chắn, với Joshua, đó
là những hình ảnh linh thiêng. Trong lúc nói rất nhanh, và không bao giờ
muốn ngưng nói, Joshua đề cập đến nhiều tên gọi mà một người bạn đi cùng
cho biết toàn là tên gọi trong Thánh Kinh. Khi chia tay Joshua lúc gần
nửa đêm, anh nói nhỏ: “Hôm nay tôi có thể nói nhiều.” “Tại sao?” “Hôm
nay trời không có sao. God không biết!”
Cuốn sổ ghi chép và giải toán đại số của ông Phan Như, hay ngồi trước nhà hàng Hương Giang trên đường Brookhurst.
Vòng
qua
khu chợ có Phở 86 và nhà hàng Hương Giang trên đường Brookhurst, chúng
tôi bắt gặp một người đàn ông vào độ trên 50 ngồi trước Hương Giang. Kế
bên ông la liệt tàn thuốc lá, một ly cà phê sữa, và đặc biệt là một cuốn
sách đại số. Ông tên Phan Như, sinh tại Quảng Ngãi, cho biết
trước đây đã từng là homeless nhưng gần đây được tiền SSI nên đã “share”
một phòng trong khu mobile home. “Tôi đi homeless được 49 tháng.
Bây giờ được SSI một tháng $836 nên thuê nhà ở.” Ông Như cho biết đã
từng là một công chức hồi còn ở Việt Nam. “Trước 1975, tôi làm tại Phòng
Học Vụ của Cao Đẳng Nông Lâm Súc.” Ông Như, sinh năm 1951, khi qua Mỹ đã
làm nhiều việc khác nhau. Ông đã từng làm
nghề điện tử, làm thợ cho một công ty sản xuất ống nhựa, làm cho một
tiệm nữ trang. Sau nhiều lần bị sa thải, ông ly dị vợ, hiện đang sống
tại Colorado, để về California.
Trường
hợp
của ông Như nhắc chúng tôi về giải thích của Bridgewaters và Lance:
“Đôi khi, những người bị đẩy vào hoàn cảnh homeless vì những điều rất
bất chợt; một lần bị sa thải, một lần cãi nhau với vợ con. Một số khác,
do hút xách mà lâm vào thế vô gia cư.”
Ông
Như
khẳng định một tổ chức quốc tế còn nợ mình một số tiền... $30 triệu.
Ông vẫn còn đợi số tiền ấy, và trong khi chờ đợi, mỗi tối, ông ra
trước nhà hàng Hương Giang giải toán qua ngày. Trên cuốn vở, chúng tôi
thấy nét chữ rất đẹp. Ông Như đang giải những phương trình bậc 3, và cả
bậc 4. Nhìn cách ông lấy đạo hàm, tôi đoán ông Như là người có căn bản
về toán. Một lần, chiếc xe cũ kỹ của ông bị “tow” vì đậu qua đêm tại một
parking lot. Sau 14 ngày không có tiền trả, chủ nhà hàng Hương Giang
quyết định cho ông mượn tiền lấy xe ra. Sau khi trả hơn $800, ông Như
lấy xe, ít hôm sau, người em của ông từ San José về trả lại số tiền nợ
của anh mình.
Ông
chủ
nhà hàng Hương Giang, một người Huế tốt bụng, nói về ông Như: “Ông ấy
chỉ hút thuốc, gạt tàn lung tung, ngoài ra chẳng phá phách gì.” Mỗi tối,
trước khi đóng cửa nhà hàng ra về, ông “Hương Giang” thường tặng ít
tiền cho ông Như. “Thỉnh thoảng có tiền, ông Như vào trong nhà hàng,
ngồi đàng hoàng như mọi người. Ăn xong, ông nhất định trả tiền và lưu
lại ít tiền tip.”
Ông
Như
là một trường hợp may mắn. Nhờ có ông Hương Giang và người em trai giúp
tiền để có xe chạy. Đa số các homeless đều đi xe đạp. Từ xe hơi chuyển
sang xe đạp là cả một quá trình! Lance giải thích rằng, đa số homeless,
khởi thủy, đều có xe hơi. Nhưng dần dần về sau, do không có tiền đóng
thuế, mua bảo hiểm, hoặc phạm luật bị thâu bằng lái nên bắt buộc chuyển
sang xe đạp.
Cảnh sát không “đối đầu” homeless
WESTMINSTER, California
- Sĩ Quan Bridgewaters cho biết ông đã trải qua nhiều khóa huấn luyện
dành cho người làm việc với homeless, nhất là những homeless bị tâm
thần. “Những người ấy thường nghe một thứ âm thanh mà chúng ta không
nghe ra.” Bridgewaters giải thích.
Ông
nói
rằng ông không biết âm thanh ấy có tồn tại hay không, nhưng một thực tế
là những người tâm thần khẳng định họ “nghe” được. Những người không có
kinh nghiệm, khi gặp những người này, trong lúc nói chuyện lại thấy họ
quay sang... không khí nói với một ai đó. “Lúc đầu tôi tưởng họ không
tôn trọng mình. Về sau, khi được huấn luyện, các giáo sư cho biết việc
nghe những “âm thanh vô thanh” là có thật.” Từ đó Bridgewaters có cái
nhìn khác về nhóm người này.
Tuy
nhiên,
viên cảnh sát cảnh cáo chúng tôi phải cẩn thận khi đứng gần những người
nghe “âm thanh vô thanh.” “Bạn sẽ không bao giờ ngờ được sự thay đổi
trong suy nghĩ của những người này. Một phút trước, họ có thể là những
người hiền nhất thế giới. Và chỉ phút sau đó, họ trở nên vô cùng nguy
hiểm. Vì trong đầu họ và trong tai họ là những hình ảnh và âm thanh mà
chúng ta không thấy và không nghe được.” Những khi họ đột nhiên
trở nên hung dữ, nên hiểu là họ hung dữ với những âm thanh và hình ảnh
ấy. Lance giải thích rằng những trường hợp như thế, những người trong
nghề như anh, hiểu rằng khách hàng của mình là những người bị bệnh.
Trong khi đa số những người khác
nghĩ rằng cái con người đang la hét trước mặt mình là một người hung dữ,
và vì vậy thường xem họ như một “criminal.”
Trở
lại
với nhóm homeless trên Dillow, Lance cho biết khi đi cùng cảnh sát,
anh không tin những gì homeless nói là thật. “Rất nhiều lần tôi nổi nóng
vì ‘khách hàng’ của tôi nói dối tôi.” Lance cho biết. Về sau, chính
Lance rút ra kinh nghiệm: “Họ không nói dối tôi, họ nói dối với bộ đồng
phục cảnh sát của cảnh sát viên đi cùng. Từ đó tôi không xem vấn đề nói
dối là một vấn đề cá nhân nữa. Tôi hết giận!”
Một homeless Mỹ, trong tư thế nằm, trả lời những câu hỏi của sĩ quan cảnh sát Dave Bridgewaters và Lance Lindgren
Một homeless Mỹ, trong tư thế nằm, trả lời những câu hỏi của sĩ quan cảnh sát Dave Bridgewaters và Lance Lindgren
Từ
lời
nhận xét của Lance, tôi quyết định sẽ làm những cuộc interview độc lập;
có nghĩa là không đi cùng cảnh sát. Kết quả có khác thật. Những người
homeless tâm sự nhiều hơn, và nói những điều khác với lần tôi đi cùng
cảnh sát.
Trong
một
hẻm tối trên đường McFadden, chúng tôi gặp một homeless đang ngủ say.
Lúc ấy đã hơn 10 giờ tối. Cùng Bridgewaters và Lance tiến vào, tôi bất
ngờ: hóa ra một homeless... da trắng. Bridgewaters đánh thức ông ta,
yêu cầu rút hai tay ra khỏi mền. Người homeless làm theo, nhưng vẫn điềm
nhiên nằm tư thế cũ. Trao đổi qua lại, chúng tôi được biết người này có
việc làm hẳn hoi. Giọng ngái ngủ, ông nói: “Ngày mai 5 giờ phải dậy đi
làm.” Bridgewaters chúc “khách hàng” của mình ngủ ngon rồi đi ra.
Tôi hỏi: “Sao ông ấy không ngồi dậy?” “Tại sao phải ngồi dậy?” “Vì ông
là... cảnh sát!” Viên cảnh sát lão luyện cười cho biết “không nhất thiết
phải bắt ông ta ngồi dậy.” Bridgewaters
giải thích: “Phá giấc ngủ là điều không nên. Lại bắt ông ta lấy tay ra
khỏi mền, bây giờ lại bắt ông ta ngồi dậy thì thật là không hay.”
Bridgewaters kết luận “điều quan trọng là tránh tạo nên tình huống đối
đầu. Rõ ràng chẳng cần thiết phải như vậy.” Ông nói thêm rằng mặc dầu
vậy, một số cảnh sát viên vẫn chọn phương pháp yêu cầu người homeless ra
khỏi... mền.
Dave
Bridgewaters,
vào Tháng Mười này, vừa tròn 23 năm kinh nghiệm làm cảnh sát. Là người
được giao làm việc trực tiếp với homeless, ông tỏ ra rất hiểu biết về
giới homeless Việt Nam. “Tôi biết từng lùm cây có homeless trong địa
phương này.” Bridgewaters nói rằng trước đây Little Saigon không nhiều
homeless, về sau, khi cộng đồng Việt Nam phát triển mạnh, homeless Việt
Nam kéo về đông hơn. “Một phần vì văn hóa Việt Nam của quý
vị.” Bridgewaters nói rằng vì “người Việt Nam hay cho (giving) nên sinh
ra homeless. Hơn nữa, văn hóa Việt Nam là tự 'take care' nên mỗi khi va
chạm trong gia đình, một người bỏ nhà ra đi và thành... homeless.” Ông
kết luận: “Little Saigon là một thành phố trong một thành phố
với một lối sống và văn hóa riêng của người Việt Nam. Những người có
cùng văn hóa sẽ hội tụ về với nhau.”
Lance
Lindgren,
một “partner” gần gũi của Bridgewater, nói thêm rằng “đôi khi
hoàn cảnh sinh ra vô gia cư. Một số người khác lại chọn kiếp sống vô gia
cư.” Lance nói rằng Quận Cam có nhiều “shelter” dành cho homeless.
Chính anh đã đưa nhiều homeless Việt Nam vào các shelter, nhưng chỉ ít
hôm sau lại thấy họ xuất hiện chỗ cũ. “Vào shelter có nơi ăn, chốn ở
nhưng người homeless không thích vì muốn tự do, và có thể... uống bia.”
Bridgewaters nhận định rằng cuộc sống homeless có quán tính. Có nghĩa
là, một khi một người đã “tạo dựng” được một nơi để ngủ và chứa đồ cá
nhân, đối với người ấy, đó là nhà. “Nhìn vào đồ đạc, trang bị, có thể
biết một người đã đi homeless bao
lâu. Điều quan trọng là đừng để họ 'established,' tức là định cư quá lâu
một chỗ, thành quen.” Ông cho biết một lần nọ cảnh sát tìm giúp gia
đình một homeless ở mãi tận Georgia bên miền Đông. Gia đình gởi một vé
máy bay sang và nhờ cảnh sát đưa người homeless ấy lên máy bay về nhà.
Mọi chuyện suôn sẻ. Một tuần sau, Bridgewaters thấy người ấy xuất hiện
đúng “ngôi nhà” cũ của mình. Hóa ra, người này chấp nhận lên máy bay,
bay một mạch về Georgia. Vừa đến nơi, anh ta ra thẳng trạm xe bus
Greyhound, đón xe về lại... California. “Nó như cái nhà của mình. Ở lâu,
có cảm tình, đi thấy nhớ và nhất định trở lại.”
Trong
vai
trò cảnh sát, đôi khi, quan niệm của Bridgewaters khá “thoáng.” Vòng từ
một khu thương mại Việt Nam ra đường Bolsa, đèn xe chúng tôi chiếu sang
bên kia đường, có một quán nhậu. Một hình ảnh thật tức cười: một thanh
niên sau khi ngà ngà say, đang đứng “câu cá” ngay trên lề đường, mặt
xoay vào tường. Viên cảnh sát chĩa đèn pin vào người thanh niên, nói
lớn: “Bring it in!” Anh chàng chạy vội vào trong. Tôi làm bộ ngây thơ,
hỏi: “Câu cá ngoài đường có bị ticket không?” ông cười, trả lời: “Đủ yếu
tố cho ticket” nhưng ông quyết định thôi, vì “đôi khi những
người tốt, rất tốt lại làm một điều xằng bậy!”
Trong
khu
vực thuộc chi nhánh Bưu Điện trên đường Bolsa, chúng tôi gặp một nữ
homeless tên Phương Nguyễn. Thoạt đầu, Phương bỏ chạy vì thấy cảnh sát.
Khi thấy có nhiều người mặc đồ dân sự đi cùng, Phương có cảm giác không
phải một cuộc “ra quân” của cảnh sát nên dừng lại, dáng hơi ngại ngùng.
Cô cho biết năm nay đã 27 tuổi. Qua Mỹ từ lúc 4 tuổi và “không biết gì,
cũng không nhớ gì về Việt Nam.” Phương, dáng dong dỏng cao, sống với
thân phụ. Một ngày nọ, cô cho biết “tham gia đánh lộn ngoài đường, vào
tù. Sau khi ở vài tháng, ra tù, cha đã bỏ đi xuyên bang” tự bao giờ. Từ
đó, cô đi vào con đường homeless. “Em ăn đồ của bà con cho. Tối ngủ lòng
vòng không nhất định.”
Phương kể thêm rằng cô đã từng có bạn trai, đã đi học đến lớp Bảy, đã
từng làm nghề nhà hàng nhưng “chủ trả thấp quá nên thôi.” Phương cho
biết cô đọc được tiếng Việt, hay đọc mục rao vặt Người Việt để kiếm việc
làm.
Trước
khi
kết thúc câu chuyện, Bridgewaters nói với Phương: “Lần sau gặp cảnh
sát, cô đừng bỏ chạy. Bởi vì cô không làm gì sai trái cả.” Phương lí
nhí: “I am sorry, sir.” Bridgewaters nói với chúng tôi: “Những người
homeless hay mặc cảm do bị đối xử không tốt.” Theo ông, đó là điều đáng
buồn. Trường hợp của Phương Nguyễn cũng vậy, Bridgewaters cho rằng cô bỏ
chạy, một cách không cần thiết, vì sợ.
Lúc
hơn
9 giờ tối, trong bóng tối nhá nhem của dãy nhà kho trên đường Dillow,
chúng tôi thấy lố nhố vài bóng người đang đẩy một chiếc xe dùng để đi
chợ, hóa ra là nhóm homeless gặp ban chiều, có cả Sơn Phan và “Anh
Ba,” một người đàn ông cao to, cũng là homeless. Họ đang hè nhau đẩy một
chiếc xe đi chợ, bên trên chất đầy gỗ và mấy tấm ván lót đồ. Một người
trong nhóm, ra dáng thích thú, cho biết: “Chúng tôi đang đi làm! Anh Dzũ
cho mấy chục, nhờ dọn giùm mấy cái này.” Hóa ra, anh Dzũ tức doanh gia
Trần Dũ, chủ nhân nhiều siêu thị tại Little Saigon. Lance có vẻ thích
thú khi thấy những “khách hàng” của mình có việc làm. Điều này chứng
minh điều anh nói với tôi hồi chiều: “Không
có tiền, họ không thể thay đổi được cuộc sống.”
Công
việc
của Lance, ngoài việc tìm hiểu và giúp đỡ những homeless bị tâm thần,
anh thường mang theo quần áo, giầy dép đến cho họ. Lance nói: “Homeless rất cần thẻ xe bus, thẻ thực phẩm, và đặc biệt là... vớ.”
Lance không hiểu tại sao homeless lại rất cần vớ. Anh tin rằng vì trời lạnh, và vì vớ dễ dơ nhất.
“Hãy đi thăm Người Nhìn Mặt Trời!”
Ông Lai Phan, biệt danh “Người Nhìn Mặt Trời,” một homeless lâu đời trước tiệm cơm chay Vạn Hạnh trên đường Bolsa
Ông Lai Phan, biệt danh “Người Nhìn Mặt Trời,” một homeless lâu đời trước tiệm cơm chay Vạn Hạnh trên đường Bolsa
Bridgewaters
nói
với Lance. Cả hai giải thích với tôi rằng Người Nhìn Mặt Trời là một
homeless Việt Nam, trụ trì quanh năm trong khu cơm chay Vạn Hạnh trên
Bolsa. Lai Phan, với biệt danh Người Nhìn Mặt Trời, có lẽ là một trong
những homeless im lặng nhất. Ông ngồi bên tiệm cơm chay Vạn Hạnh từ năm
này qua năm khác, tai lúc nào cũng đeo một dây nghe radio. “Xưa giờ 10
năm rồi không có nhà.” Ông Lai cho biết. Trước 1975, ông Lai ở đường Kỳ
Đồng, Quận 3. Ông qua Mỹ từ năm 1975, lúc mới 21 tuổi. Lúc đầu ông ở
Texas, làm nghề “Food To Go,” sau về Minnesota, cuối cùng dọn về
California vì “nơi đây đông người Việt Nam.”
“Người
Nhìn
Mặt Trời” Lai Phan có một cuộc sống “vương giả:” ông, từ nhiều năm
nay, chỉ tắm biển mà thôi. “Hai, ba tuần tôi đón xe bus một lần, đi
thẳng ra Huntington Beach... tắm biển.” Những ngày không tắm, ông Lai
dùng... dầu thơm. Lục trong túi xách, ông rút ra một chai dầu thơm, hiệu
Jordache. “Mua ở chợ 99!” Ông Lai đã bị 10 giấy phạt vì ngủ nơi công
cộng; cả 10 lần, ông đều không đóng tiền, vào tù 4 ngày lại ra. Thú vui
duy nhất của ông bây giờ là “nghe radio để theo dõi tin tức.” Ông Lai là
một trong những homeless có vẻ điềm tĩnh nhất khi cảnh sát lại gần. Một
phần vì ông đã quen quá với Bridgewaters và Lance, phần khác vì ông tin
cảnh sát ở Mỹ tốt hơn ở... Việt Nam.
“Ở Việt Nam,” ông nói, chắc nói về Việt Nam trước 1975, “bắt homeless
vào trại tế bần. Ở Mỹ ‘cao’ hơn, nói thôi, không bắt.” Ông quả quyết
rằng ông không sợ cảnh sát.
Được hỏi vì sao, ông Lai nói chậm rãi: “Cảnh sát cũng... thường thôi.”
Mỗi
ngày,
nhu cầu của ông Lai là... một đồng. “Một đồng bạc là có cơm ăn.” Ông
đưa tay chỉ tiệm Vạn Hạnh. Cũng như bao nhiêu người khác, ông mơ ước
có tiền, làm giàu. Và ông mua vé số. “Con người trao đổi với nhau bằng
tiền. Có tiền thì sẽ có tiền nhiều thêm.” Rồi ông nhìn lại ông, cười
cười, nói: “Như tui,... khó giàu.” Thỉnh thoảng, ông Lai mua vé số, và
ông tâm nguyện nếu trúng sẽ cúng chùa một ít, còn lại mang gởi vô bank.
Thời giờ rảnh, ông dùng để sám hối vì tin rằng con người sống cần có đạo
đức.
Hoàng Trọng Vũ, một “cựu” homeless, hiện nay rất thỏa mãn với cuộc sống bình thường của mình. (Hình: Thiện Giao/Người Việt)
Hoàng Trọng Vũ, một “cựu” homeless, hiện nay rất thỏa mãn với cuộc sống bình thường của mình. (Hình: Thiện Giao/Người Việt)
Chui xuống gầm xa lộ thăm homeless
WESTMINSTER, California
- Đó là lần đầu tiên tôi được chui xuống gầm một xa lộ! Ngoài trời nắng
chang chang, nóng kinh khủng. Nhưng vừa chui xuống bóng mát gầm xa lộ,
nhiệt độ giảm hẳn, gió mát hiu hiu. Đó là gầm xa lộ 405, đoạn song song
Bolsa gần Hoover. Đây là “nhà” của cả một đội quân homeless Mỹ.
Vào buổi tối, đi xe, thậm chí đi bộ, ngang các lùm cây này, sẽ chẳng một ai biết được phía bên trong là “nhà” của một homeless.
Vào buổi tối, đi xe, thậm chí đi bộ, ngang các lùm cây này, sẽ chẳng một ai biết được phía bên trong là “nhà” của một homeless.
Một
buổi
sáng yên tĩnh, không một bóng người, nhưng có bóng dáng của sinh hoạt
thường nhật. “Chắc đi làm hết rồi.” Bridgewaters nhận xét. Lance cho
biết cuộc sống của homeless, về giờ giấc, cũng từa tựa người thường:
tối về “nhà” ngủ, sáng... đi làm. Chúng tôi len lỏi trong các đám cây
chạy dọc bức tường xa lộ 405. Lance chỉ một bụi rậm: “Trong đó có
homeless.” Anh quả quyết như thế vì thấy đám cỏ xẹp xuống. Leo lên sát
gầm cầu xa lộ, chúng tôi quan sát từng ngăn, được ngăn cách bởi các dầm
bê tông đỡ xa lộ. Cứ cách vài ngăn lại có một “nhà.” Quan sát một căn
nhà vắng chủ: quả có sự khác biệt với homeless Việt Nam. Trong “nhà,”
chủ đã sắp xếp
ngay ngắn các vật dụng: một cẩm nang đi xe bus, một cuốn sổ tay, một cây
viết và một gói thuốc rê hiệu TOP. Có cả nước cam và thực phẩm! Trong
góc nhà là một tự điển Webster. Nếu không có tiếng xe vọng từ trên
xuống, có lẽ đây là một địa điểm lý tưởng để ngủ trưa vào mùa Hè.
Những đô thị nhiều homeless nhất Hoa Kỳ
Detroit: 1.65%
Orange County: 1.17%
Boston: 1.02%
Los Angeles County: 0.92%
San Francisco: 0.84%
King County (Seattle): 0.47%
Santa Clara County: 0.45%
(Tài liệu: Institute for the Study of Homeless and Poverty at the Weingart Center)
Trên
con
đường dẫn vào khu vực homeless, trên các vách tường, người ta có thể
thấy đầy những hình vẽ “graffiti.” Bridgewaters cho biết các hình vẽ
nguệch ngoạc này không phải là tác phẩm của homeless. “Mấy tay homeless
thường chẳng bao giờ tham gia vào các trò vẽ bậy này.” Ông nói, như đinh
đóng cột:
“Mấy tay phá phách và thích vẽ bậy vào mấy chỗ vắng vẻ này để... thi vẽ graffiti.”
Trên
con
đường về lại Little Saigon, chiếc xe đi ngang qua nhiều ngã tư có những
người Mỹ đứng ôm bảng “Homeless” để xin tiền. Bridgewaters cho biết ôm
bảng đứng giữa đường là phạm luật. Theo luật, một tấm bảng của một cơ sở
làm ăn, muốn được trương ra nơi công cộng, phải có giấy phép thành phố.
Người
homeless
ôm bảng đứng ngoài đường thì chắc chắn không có giấy phép. Điều lạ,
trong số những người xin tiền ở các ngã tư đường tại Little Saigon,
không thấy một người Việt Nam nào cả; toàn là Mỹ. Có người tự xưng là...
cựu giáo sư đại học Berkeley, một số khác là cựu chiến binh đã từng
tham chiến tại Việt Nam. Nhiều ý kiến khác nhau, thậm chí trái ngược
nhau về chuyện có nên cho tiền những homeless này. Có người cho rằng,
đối với những homeless từng là cựu chiến binh tại Việt Nam, người Việt
Nam nên giúp đỡ. Có lẽ, đó cũng là một trong những lý do có nhiều
homeless Mỹ tại Little Saigon. Có người, ngược lại, phản đối việc cho
homeless tiền, vì tin rằng
họ không chịu đi làm.
Một
người
bạn, rất thường dừng xe nơi các ngã tư tại Little Saigon, để... cho
tiền homeless, lại có một lý luận rất khác. Anh nói: “Mỗi lần đi ngang
ngã tư hay ghé qua cây xăng, tôi hay cho homeless 1 đồng, có khi mua lon
bia cho ông già lở lói ngồi cây xăng Shell góc Magnolia và Bolsa.” Anh
bạn tôi không nghĩ mình là người tốt bụng, ngược lại, anh nói, “dù mới qua Mỹ hơn 3 năm, tôi luôn cảm thấy mắc nợ mấy người homeless này, đưa chút tiền cho họ là một bổn phận đương nhiên.”
Anh bạn tôi giải thích rằng, mấy người homeless đó có khi đã từng đi
làm, đóng thuế, chính phủ lấy tiền thuế
đó vớt H.O. qua, cho trợ cấp, cho Medical, cho chữa bệnh “chùa,” cho đi
học, cho housing, cho tiền già. Anh bạn này cưới con của một H.O. rồi cô
vợ bảo lãnh anh qua hồi 2003, anh nghĩ rằng, về “nhân-quả,” sự hiện
diện của anh nơi đất Mỹ này, có phần tiền, mồ hôi nước mắt của mấy anh
homeless anh hay gặp.
Chỗ thân tình, anh than, có ý như trách:
“Một
số
người quen của anh, lớn tuổi, hưởng nhiều thứ của nước Mỹ, nhưng mỗi
khi con cái chậm xe ở ngã tư để cho tiền homeless, thì cứ bực bội rầy
rà.” Anh kết luận: “Nhiều người chỉ thích sự vẻ vang, trọng vọng trong
cộng đồng mà không chú ý tới điều nhỏ nhặt; homeless không phải là nơi
để thực hành sự tiếng tăm.”
Thành phần homeless tại Quận Cam (2005)
Người già: 14%
Nạn nhận bạo hành trong gia đình: 9%
Thanh, thiếu niên: 7%
Cựu chiến binh: 7%
Phụ nữ đang mang thai: 4%
Người nhiễm AIDS/HIV: 2%
|
(Tài liệu: InfoLink Orange County, County of Orange Housing and Community Services Department, OC Partnership)
Số
lượng
homeless đang ngày càng gia tăng tại Quận Cam. Theo một thống kê của
Trung Tâm Weingart, chuyên nghiên cứu về homeless và nạn nghèo đói, Quận
Cam là khu vực có số lượng homeless cao thứ nhì toàn quốc, chỉ sau
Detroit, và đứng trên Boston. Riêng tại Little Saigon, theo lời
Bridgewaters, “có khoảng 70 homeless, đa số là người Việt Nam.” Theo
thống kê của Sở Cảnh Sát Westminster, cứ 307 cú điện thoại gọi vào cảnh
sát, hết 186 cú liên quan đến homeless. Một chi tiết thú vị hơn nữa,
thành phố Westminster, vào buổi tối, 80% người đi ngoài đường là cư dân
đến từ các thành phố lân cận. Lance nói với Người Việt:
“Điều
khó khăn của những người homeless là không có cơ hội. Điều chính yếu là
cho họ cơ hội. Và chính họ phải biết tận dụng cơ hội để trở lại cuộc sống bình thường.”
Bridgewaters
đồng
ý với nhận định ấy, ông nói: “Vấn đề homeless không bao giờ có điểm kết
thúc. Đây là vấn đề muôn thuở.” Và ông thêm rằng, chẳng ai cho ai con
cá, điều quan trọng là dạy người ta câu cá, và cho người ta cần câu. Ý
Bridgewaters, và cả Lance, giống nhau: để trở lại cuộc sống bình thường,
chính cá nhân mỗi homeless phải tự cố gắng. Sơn Phan, người homeless 33
tuổi đã được đề cập, cũng thừa nhận điều ấy: “Sống như vậy không khá!”
Sơn
biết
chắc chắn như vậy, và Sơn đã cố gắng để khá hơn. Chúng tôi trở lại
gặp Sơn vào một ngày giữa Tháng Mười, trông anh có vẻ tươi tỉnh và tự
tin hơn. Sơn, ngồi chung với 4 người bạn khác, cho biết anh vừa tìm được
việc làm hôm qua, tại một tiệm sửa xe. “Tuần sau sẽ đi mướn nhà. Có nhà
là có tất cả.” Sơn mãn nguyện.
Có nhà là có tất cả! Thật vậy, cái nguyên tắc căn bản để một người được xem là sống “bình thường,” là “Foods, Clothes, and Shelter:” đồ ăn, quần áo và nơi để ngủ. “Hồi
tôi đi homeless lần đầu, người ta dạy tôi muốn thoát khỏi homeless phải
biết tự lo liệu ba điều: đồ ăn, quần áo và nơi ngủ.”
Anh Hoàng Trọng Vũ, 48 tuổi, một “cựu” homeless giải thích. Anh Vũ,
trông dáng rất đẹp so với tuổi 48, nụ cười rất hiền, ngồi trước quán
Kang Lạc trên đường Bolsa, nói chuyện với chúng tôi
về khoảng thời gian 2 năm vô gia cư của anh.
Hoàng Trọng Vũ không uống bia, chỉ hút thuốc lá. Nhớ về những ngày đi lang thang, Vũ nói, rất chững chạc và rất đàn anh:
“Không bao giờ nên ra đường sống. Mất hết tuổi trẻ thôi.”
Vũ
hiện
đang phải uống thuốc an thần, anh cho biết. “Hồi trước, lúc nào cũng
nghe tiếng o, o, o... trong đầu.” Khi được bác sĩ chứng nhận tình trạng
sức khỏe, Vũ được cho vào “bording house,” và được chu cấp thuốc uống
liên tục. Uống thuốc đều, Vũ thấy người trở lại bình thường, từ đó sinh
ra “đi chơi liên tục. Mà bác sĩ và quản lý bording house cũng chẳng
phàn nàn chuyện tôi đi sớm về trễ. Chắc họ nghĩ Hoàng Trọng Vũ còn đi
chơi được là... còn khỏe.” Anh cười thật tươi. Mỗi ngày Vũ hít đất 200
cái. Khi khỏe, tăng lên 300. Vũ không uống bia, chỉ hút thuốc lá. Nhớ về
những ngày đi lang thang, Vũ nói, rất chững chạc và rất đàn anh: “Không
bao giờ nên ra
đường sống. Mất hết tuổi trẻ thôi.”
Theo
Vũ,
ra đường là điều chẳng đặng đừng, một số người trẻ tuổi ỷ lại vào sức
khỏe, cứ sống lang thang. “Đến khi giật mình nhìn lại thì đã già.”
Bây
giờ,
Vũ ra nhà hàng Kang Lạc là để tránh việc “ở nhà nhiều quá, ngủ nhiều sẽ
bị sleeping disorder.” Anh đến ngồi trước Kang Lạc, làm quen với mấy
người làm tại đây. Một thanh niên làm việc tại Kang Lạc, có vẻ thân với
Vũ, cho biết “Anh ấy chỉ ngồi đó thôi, không phá phách gì hết.”
Rồi anh chỉ tay vào bộ đồ Vũ đang mặc, chọc quê: “Chơi hàng hiệu hẳn
hoi.”
Bao
nhiêu
người sẽ may mắn như Sơn Phan và Hoàng Trọng Vũ? Bao nhiêu người sẽ có
nhà ở, hoặc có việc làm và sẽ đi mướn nhà? Câu chuyện của Sơn và Vũ cho
thấy những may mắn ấy, thật ra, tùy thuộc vào chính người homeless.
Bridgewaters đã nói: “Đừng để họ đi homeless lâu quá. Đừng để họ established.”
Ngồi
chung với Sơn Phan trong một con hẻm tối om om sau lưng tiệm “7-Eleven”
ngay góc Magnolia và Bolsa, Trần Quang Bình, 33 tuổi, chỉ vừa “bước vào
cuộc đời homeless được một tháng.” Trước khi mở đầu câu chuyện, Bình nói ngay:
“Em muốn đi rehab.” Hóa ra, Bình chơi xì ke. “Em chơi xì ke, có problems với vợ nên bỏ nhà ra đi. Bây giờ em muốn đi cai.”
Bình,
qua
Mỹ năm 1989, đã học trung học tại Mỹ, đã làm người bán furniture trong
5, 6 năm. Bình có vẻ hối hận về chuyện hút xách của mình. Anh cho biết
anh không còn hy vọng về lại với vợ, nhưng chắc chắn sẽ đi cai. Khi
Bình lâm vào cuộc sống homeless, bố mẹ anh ở tiểu bang khác chưa biết gì
về việc này! Cuộc sống của Bình bây giờ, giống như tất cả các homeless
khác: sống nhờ vào đồng hương, không có chỗ tắm rửa nên “ở dơ luôn,” ngủ
ngoài đường, bị giấy phạt và chẳng bao giờ trả tiền phạt.
Bình
trái
ngược hẳn với Sơn. Trong khi Bình trông lúng túng, mang cái vẻ của
người mới sa cơ, Sơn ngồi vắt vẻo trên một thùng rác, dáng tự tin: “Có
việc làm, mướn được cái phòng là thoát!” Anh nhấn mạnh chữ “thoát.” Tức
là thoát khỏi kiếp homeless. Tôi hỏi anh có happy không. Anh trả lời
ngắn gọn: “Bắt buộc!”
Chỉ
ba
tháng trước đó, tâm trạng của Sơn giống hệt Bình. Ba tháng trước, Sơn
ngồi bệt dưới đất trên vỉa hè đường Dillow, trông cũng “sa cơ” như Bình
bây giờ. Lúc ấy, Sơn nói anh sẽ đi kiếm việc làm. Nhưng cái kẹt của
Sơn, là “bộ vó.” Anh nói: “Trông tướng tá như thế này ai cho việc làm.”
Cán sự xã hội Lance, lúc đó hỏi tôi: “Sơn mang giầy số mấy?” Hóa ra,
Lance hiểu được hoàn cảnh của Sơn. Anh muốn Sơn trông tươm tất hơn, để
dễ tìm việc làm hơn!
Thiện Giao & Nhơn Thành
--
Caroline Thanh Huong
--
--
Caroline Thanh Huong
Caroline Thanh Huong
CAROLINETHANHHUONG: Tìm hiểu người Mỹ homeless ở Little Saigon.
CAROLINETHANHHUONG: Tìm hiểu người Mỹ homeless ở Little Saigon.