Translate

Libellés

découvert (110) thơ; văn; nhạc; ảnh chụp; Caroline Thanh Hương (68) photographie (59) ký ức Việt Nam (44) santé (36) nghe đọc truyện hay (35) touriste (35) science naturelle (29) événement (28) nhạc Việt (27) nhạc Phạm Đức Nghĩa (20) art culinaire (19) philosophie (15) psychologie (15) văn chương (14) xã hội (12) nhạc không lời (11) science (11) ảnh Hương Kiều Loan (10) science économique (9) đọc và nghe đọc truỵên hay (9) xã hội Mỹ (8) aventure (6) news (6) société (6) thơ Đỗ Quý Bái (6) économie kinh tế (5) lịch sử (5) show Caroline Thanh Hương (5) sử Việt Nam (5) art (4) du lịch (4) littérature vietnamienne (4) Education (3) littérature (3) thơ Trần trọng Thiện (3) Canada (2) Les Contes vietnamiens truyện cổ tích việt nam (2) cách làm thơ hay và đúng (2) histoire secrète (2) l'histoire de France (2) mythe (2) technologie (2) thơ Huy Văn (2) thơ Hư Hao (2) tùy bút Caroline Thanh Hương (2) văn (2) Cần Thơ (1) David Oïstrakh (1) Dì Bùi Lệ Khanh (1) Economie (1) Montréal (1) Petrus Ky (1) Phan Thuận Breton (1) Québec (1) Stephen Hawking (1) Thơ văn Nguyễn Kiề (1) Trung Tâm Giáo Dục Hồng Bàng (1) Tạp Chí Dân Văn (1) Văn Xuân Vũ (1) astuce (1) bình luận Thuỵ Khê (1) ca sĩ Phi Nhung (1) ca sĩ Phạm Khải Tuấn (1) chân dung France Gall (1) fashion Jean-Paul Gaultier (1) fashion áo dài Việt Nam (1) học tiếng anh (1) informatique (1) ingénierie (1) nhạc Ngô Hồng Quang (1) nhạc Phạm Mỹ Lộc (1) nhạc ngoại quốc (1) nhạc ngoại quốc Steve Earle (1) photographie Vu Cong Hien (1) sport (1) thơ Chẩm Tá Nhân (1) thơ Lê Quang Chiểu (1) thơ Nhất Hùng (1) thơ Thanh Thanh. (1) thơ Trần Văn Lương (1) truyện ngắn; thơ Trần Văn Lương (1) văn Huy Phương (1) văn Thế Lữ (1) văn Tràm Cà Mau (1) văn chương văn nghệ Đoàn Thế Ngữ (1) văn câu đối (1) văn Đoàn Xuân Thu (1) xem phim hay tiếng ngoại quốc (1) Đại Học Văn Khoa (1)

samedi 6 août 2016

Hình ảnh tháng tám và những món đó đây, ảnh chụp Caroline Thanh Hương.


Tháng tám, hè và những món ăn đó đây.

Caroline Thanh Hương



 photo IMG_1664.jpg

1 giỏ trái Mơ vừa chín.

 photo IMG_1658.jpg

 1 dĩa ăn trưa.



 photo IMG_1635.jpg

1 món ăn tây.







 photo CRTH 07 2016.jpg

1 dĩa cơm nếp



 photo IMG_1593.jpg

Mướp, cà nhà bạn.

mercredi 3 août 2016

Chương trình nhạc ngoại quốc với ca, nhạc sĩ Joe Bonamassa, tiểu sử và dòng nhạc của anh.

Kính gửi quý anh chị chương trình nhạc ngoại quốc với  Joe Bonamassa.
Nghe tiếng bass, xem dàn trống và nghe kỷ thuật âm thanh hết xẩy.
Caroline Thanh Hương


 photo StreamImage.jpg


Lyrics
I just got paid today,
Got me a pocket full of change
Said, I just got paid today,
Got me a pocket full of change
If you believe like workin' hard all day
Just step in my shoes and take my pay
I was born my papa's son
When I hit the ground I was on the run
I had one glad hand and the other behind
You can have yours, just give me mine
When the houd dog barkin' in the black of the night
Stick my hand in my pocket, everything's all right
I just got paid today,
Got me a pocket full of change
Said, black sheep, black, do you got some wool?
Yes, I do, man, my bag is full
It's the root of evil and you know the rest
But it's way ahead of what's second best
  photo 1f796c512a730e9a5d14285158c44b95.jpg

Joe Bonamassa

Joe Bonamassa
Description de cette image, également commentée ci-après
Joe Bonamassa en concert à Manchester en Angleterre.
Informations générales
Naissance (39 ans)
Utica, État de New York, Drapeau des États-Unis États-Unis
Activité principale Chanteur et Guitariste
Genre musical Blues rock, hard rock, rock and roll
Instruments Gibson Les Paul
Gibson ES-335
Fender Stratocaster
Fender Telecaster
Gibson Flying V
Années actives 1989 - présent
Labels J&R Adventures, Provogue
Site officiel www.jbonamassa.com
Joe Bonamassa, né le à Utica (État de New York), est un chanteur et guitariste de blues rock américain.
Il a été le guitariste de Black Country Communion, un groupe de hard rock composé également de Jason Bonham, Glenn Hughes et Derek Sherinian.

Sommaire

Biographie

Joe Bonamassa a commencé à apprendre la guitare à l'âge de 4 ans. Son père Len Bonamassa tient un magasin de musique à Utica dans l'état de New York. Il a donc baigné dès son plus jeune âge au milieu de guitares mythiques. À l'âge de 11 ans, après une courte période d'apprentissage avec le musicien de country Danny Gatton, il avait déjà beaucoup appris sur la country, le blues et le jazz, il fit la première partie de BB King, ce dernier ne tarissant pas d'éloge sur le petit prodige.
Par la suite il ouvrira pour plusieurs grands artistes tels que Buddy Guy, Foreigner, Gary Moore, George Thorogood, Robert Cray, Stephen Stills, Joe Cocker et Gregg Allman.
À 14 ans, il est invité au Fender Guitar Event, et rencontre à cette occasion Berry Oakley (le fils du bassiste des Allman Brothers Band). Il forme alors avec lui, le groupe Bloodline, en compagnie de Erin Davis (le fils de Miles Davis) et de Waylon Krieger (le fils de Robby Krieger, le guitariste des Doors). Leur seul album donnera deux singles classés dans les charts : Stone Cold Hearted et Dixies Peach.
En 2000, sa rencontre avec le producteur Tom Dowd débouchera sur son premier véritable album solo A New Day Yesterday. Cet album permet à Joe d'exprimer tout son talent sous forme d'un power trio et il place un premier titre solo dans les charts US : Miss You, Hate You. L'autre titre phare de l'album est A New Day Yesterday, adapté du titre éponyme du groupe Jethro Tull sur leur album stand up de 1969. Fort de cette expérience, Joe Bonamassa entame sa première tournée US en solo accompagné de deux musiciens expérimentés qui le suivront jusqu'en 2005 : Kenny Krame à la batterie et Eric Czar à la basse. Cette tournée sera immortalisée le 21 décembre 2001 en vidéo lors du concert de Fort Wayne dans l'Indiana.
De retour en studio, il enregistre son second album So, It's Like That toujours avec le même trio avec des titres comme So, It's Like That, Mountain Time qui seront repris en 2009 au Royal Albert Hall. Dans cet album, le son de Joe Bonamassa s'affirme et dévoile aussi un chant plus posé. L'année suivante est particulière pour Joe Bonamassa car elle est l'année de l'enregistrement de l'album Blues Deluxe. Dans cet album, Joe exprime toute sa passion du blues et de ses influences (B.B King sur la chanson you upset me baby). Il compose même un morceau phare de sa carrière Woke Up Dreaming qui montre ses talents de guitariste acoustique. En 2004, l'album Had to Cry today démontre un son des plus aboutis et une variété technique sans précédent. Abordant tous les styles à sa portée de Had to cry today particulièrement incisif à Travellin' South avec un jeu de bottleneck précis et rapide. Joe livre aussi un hommage à son mentor Danny Gatton décédé peu avant, avec son morceau instrumental Revenge of ten gallon Hat où Joe montre qu'il maîtrise presque aussi bien la Telecaster que son maître. Dans les mois qui suivent, Joe Bonamassa et son power trio repartent en tournée avec la découverte du continent européen. Un nouveau dvd sera enregistré en Allemagne Live at Rockpalast.
En 2005, sa rencontre avec Kevin Shirley producteur très réputé de la cote ouest, est déterminante. Il évoque lui-même à plusieurs reprises sa surprise que Kevin Shirley the Caveman, s'intéresse à sa musique. Ce dernier va faire décoller la carrière de Joe Bonamassa, même s'il faut en passer pas plusieurs modifications :
  1. Son power trio est remplacé par des musiciens plus expérimentés (des fans sont encore divisés quant à l'éviction de Kenny Krame et Eric Czar). Joe Bonamassa fait alors connaissance avec le bassiste Carmine Rojas, le clavieriste Rick Mellick, le batteur Anton Fig pour ne citer qu'eux. Le son de Bonamassa devient plus recherché, sophistiqué, complexe et l'ajout d'un clavier n'y est pas étranger.
  2. Son matériel devient de plus en plus pointu (collaboration avec les fabricants Van Weelden, Category 5, Caroll Ann Amps et surtout un modèle signature Gibson Les Paul).
  3. L'image, le look de Joe B. change, le guitariste se fait de plus en plus élégant, apparaissant en costume noir ou gris sur scène avec des lunettes noires
S'en suivent deux albums You & Me et Sloe Gin dont le morceau éponyme symbolise à lui seul l'évolution technique & stylistique de Bonamassa.
L'album The Ballad of John Henry le fait sortir du milieu du blues US pour le révéler au public international avec des morceaux comme Stop!. Son jeu est remarqué pour sa fluidité, ses solos enlevés et sa justesse. Joe Bonamassa s'est construit une réelle identité sonore, reconnaissable entre toutes. C'est donc tout naturellement qu'il démarre une nouvelle tournée mondiale où les sold out commencent à être une habitude... En 2009, son concert au Royal Albert Hall de Londres lui permet de se faire connaître en Europe. Ce concert reste pour lui une consécration car il joue là où jouait son idole plusieurs décennies auparavant : Eric Clapton. Ce dernier lui fait le privilège de partager la scène avec lui pour le morceau Further on up the Road, un DVD du concert sortira à la suite de cette date. Bien que peu connu en France, il fait salle comble en novembre de la même année à l'Olympia (lui-même en a exprimé sa surprise sur scène). Toujours en 2010, il joue sur la scène du Montreux Jazz Festival, après Buddy Guy. On le retrouvera aussi avec ce même Buddy Guy et Eric Clapton lors du festival Crossroads Guitar Festival en 2010.

En concert à Madrid en 2009, jouant avec une guitare à double manche Ernie Ball Music Man BFR Steve Morse Y2D
En juillet 2010, il assure la première partie de ZZ Top au Zénith de Toulouse, aux Arènes de Bayonne et à celles de Nîmes. Dès cette année, les tournées mondiales s'enchainent pour Joe Bonamassa, sans compter les projets annexes comme Black Country Communion, la collaboration avec Beth Hart.
En avril 2013, il clôture sa tournée the guitar event of the year à Paris, au Grand Rex, après avoir enflammé de nouveau Londres et aussi avoir annoncé la sortie du live/dvd de sa tournée acoustique.
Joe Bonamassa vit actuellement en Californie près de Malibu, à quelques kilomètres à peine des studios The Cave de Kevin Shirley

Influences

Véritable technicien de la guitare, Joe Bonamassa possède un jeu très incisif et rapide, qui sait rester mélodique, et emprunte des tonalités jazzy, à la Robben Ford.[réf. nécessaire]
Le son de Joe Bonamassa est aussi unique que son jeu. Au niveau technique il a très tôt évolué majoritairement sur des Fender Stratocaster & Telecaster (avec parfois des Gibson Les Paul. Le tout était branché avec des amplis Marshall Silver Jubilee et Super Lead Plexi (parfois Line 6 en tournée) ce qui donnait un grain particulier au son de Bonamassa (surtout avec sa stratocaster goldie équipée de micros Gold Lace Sensor). On retrouve le son des Marshall Silver Jubilee (plus ou moins coloré) dans tous ses albums. Depuis 2005 et son album You & Me (et sa rencontre avec Kevin Shirley probablement) Joe Bonamassa redécouvre la Gibson Les Paul et s'équipe d'un matériel encore plus pointu (on note sa collaboration avec Peter Van Weelden qui lui a fourni le grain si caractéristique du Twinkleland). Il se dote d'un modèle signature chez Gibson en gold top et collabore avec de prestigieux fabricants de micros, effets, etc. (Jorge Tripp pour Way Huge ou Seymour Duncan)

Discographie

Studio

Live

  • Live From Nowhere In Particular (2008)
  • Live At The Cabooze
  • Live At The Rockpalast (en vidéo)
  • A New Day Yesterday Live
  • Live At The BBC avec la participation de Sandi Thom
  • Live from the Royal Albert Hall (DVD) avec la participation de Eric Clapton
  • Live from New-York at beacon theater (DVD) avec la participation de Beth Hart, John Hiatt et Paul Rodgers
  • An Acoustic Evening at The Vienna Opera House (CD & DVD)
  • Muddy Wolf at Red Rocks (CD & DVD) 2015

Liens externes


  1. Joe Bonamassa (born May 8, 1977) is an American blues rock guitarist, singer and songwriter.
    When he was only 12 years old, Bonamassa opened for B.B. King.[2] In the last 13 years Bonamassa has put out 15 solo albums through his independent record label J&R Adventures, of which 11 have reached #1 on the Billboard Blues charts.[3][2]
    Bonamassa has played alongside such artists as Stephen Stills, Eric Clapton, Blondie Chaplin, Foreigner, Buddy Guy, Steve Winwood, Warren Haynes, and Derek Trucks among others.[4] His career highlights include performances at the Royal Albert Hall and a Grammy Award nomination in 2013. In addition to his music career, Joe Bonamassa runs a nonprofit organization called the Keeping the Blues Alive Foundation, whose mission it is to further music education by funding scholarships and providing music education resources to schools in need.

    Contents

    Life and career

    Solo career

    Bonamassa was born in New Hartford, New York. He started playing guitar at age four, encouraged by his father, who was an avid music fan and exposed him to British blues rock records by Eric Clapton and Jeff Beck, greatly inspiring him to be a professional guitarist and play Albert Hall. When he was 12 years old, he had his own band called Smokin' Joe Bonamassa, which gigged around western New York and Pennsylvania, including cities such as Scranton and Buffalo, but only on weekends since Joe had school on weekdays. Bonamassa played a crimson 1972 Fender Stratocaster he called "Rosie", which his father had bought in Utica, New York.
    Bonamassa opened for B.B. King at approximately 20 shows in 1989. [5] Before he reached 18 years old, Bonamassa was playing in a band called Bloodline with the sons of Miles Davis, Robby Krieger, and Berry Oakley. Although Bloodline did not become a famous act, it attracted some attention to Bonamassa's guitar chops.[6]
    Bonamassa's debut studio album A New Day Yesterday was released in 2000, and features both original tunes and covers of such artists as Rory Gallagher, Jethro Tull, and Warren Haynes.[7] The album features a guest appearance by Gregg Allman on the tune "If Heartaches Were Nickels" and was produced by Tom Dowd.[8] The album reached #9 on the Billboard Blues chart.[9]
    Between 2002 and 2006, Bonamassa saw three studio albums hit #1 on the Billboard Blues Charts, and all five of his solo studio albums made the top-10.[10]
    In 2009 Bonamassa fulfilled one of his childhood dreams by playing at the Royal Albert Hall in London, where Eric Clapton played a duet with him.[11]
    Bonamassa's live album Beacon Theatre–Live from New York was released in 2012. The show featured one of Bonamassa's musical heroes, Paul Rodgers, formerly of the bands Free and Bad Company, as a guest.[6]
    March 26, 2013 saw the release of his live acoustic album An Acoustic Evening at the Vienna Opera House, which was released as a CD/DVD/Blu-ray set.This concert marked the first time Bonamassa played a wholly acoustic show. The acoustic ensemble that performed the show was assembled with the help of Bonamassa's longtime producer, Kevin Shirley.[12]
    The concluding, three-night stand of Bonamassa's spring 2013 tour occurred at the famous Beacon Theatre in New York City.[12]
    Over the summer of 2013, Bonamassa performed four shows in London featuring three different bands and, at one show, a horn section, covering four different sides of his music. Each show had a unique setlist. The shows were recorded for a DVD release and the set of DVDs was released in October, 2013 under the name "Tour de Force."[13]

    Joe Bonamassa - Radio City Music Hall
    On December 6, 2013, Bonamassa and Beth Hart were nominated for a Grammy Award for their 2013 collaborative album SeeSaw in the Best Blues Album category.[14]
    Bonamassa's album Different Shades of Blue is his first solo studio album to showcase only original songs, except for one short instrumental Jimi Hendrix cover. The Hendrix cover is a 79-second partial performance of "Hey Baby (New Rising Sun)."[15][16] To write the album, Bonamassa went to Nashville and collaborated with three songwriters there: Jonathan Cain, who has written for Journey; James House, known for his work with Diamond Rio, Dwight Yoakam, and Martina McBride; and Jerry Flowers, who has written for Keith Urban. Bonamassa explained to the writers that he wasn't interested in creating three-minute radio hits, but just wanted to write some serious blues rock.[17] The recording of the album was accomplished in Las Vegas at a music studio in the Palms Hotel.[15] On the charts, the album reached #8 on the Billboard 200, #1 on the Blues Chart, and #1 on the Indie Chart as well.[18]
    In May 2015 Bonamassa won a Blues Music Award in the 'Instrumentalist - Guitar' category.[19]

    Collaboration with Beth Hart

    Bonamassa was first exposed to Beth Hart's music after seeing her play several television performances. The two would often cross paths when playing shows separately in Europe, and Bonamassa became very impressed with Hart when he caught her show at the Blue Balls festival in Lucerne, Switzerland. While recording his album Dust Bowl and listening to the expanded edition of the Rolling Stones' Get Yer Ya-Ya's Out! that features tracks by Ike and Tina Turner, Bonamassa became inspired to try pairing up with a female, and Beth Hart came to mind. The two musicians met up in a hotel bar in Dublin and soon Bonamassa floated the idea, which Hart accepted immediately, although she was at first under the impression that he was asking her to sing backup vocals on his next album. When she realized that his intention was for her to sing lead vocals, she said "I was floored".[20]
    Bonamassa, Hart, and producer Kevin Shirley wrote down lists of soul songs they liked to come up with material for the album, which was named Don't Explain. The group settled on twelve songs, although only ten ended up being recorded. Bonamassa and Hart chose five songs for the album each. Some of Hart's favorite tracks on the album, included "For My Friend" by Bill Withers and "Sinner's Prayer" by Ray Charles. Bonamassa had always wanted to do versions of Brook Benton's "I'll Take Care of You" and "Well Well" written by Delaney Bramlett & Bonnie Bramlett.[citation needed]
    Their follow-up album, Seesaw was nominated for a Grammy Award in the category of Best Blues Album.[citation needed]

    Other side projects

    Bonamassa served as the guitarist for the hard rock supergroup Black Country Communion. The band released three studio albums.[21]
    He is also a member of the jazz-funk band Rock Candy Funk Party. They released their debut album, We Want Groove in 2013 and followed it up with Rock Candy Funk Party Takes New York - Live at the Iridium. The show was recorded over a three night stand at the Iridium Jazz Club in New York City. The band played Conan on February 10, 2014.[22]

    The Pickup Radio

    Bonamassa actively produces radio shows with another guitar aficionado, Matt Abramovitz. The episodes are about "the life and lore of the guitar".[23]

    Influences

    Unlike many blues rock guitarists that came before him, Bonamassa's influences are British and Irish blues acts rather than American artists. In an interview in Guitarist magazine he cited three albums that had the biggest influence on his playing: John Mayall & the Bluesbreakers with Eric Clapton (the Beano album), Rory Gallagher's Irish Tour and Goodbye by Cream.[24] He also noted that Stevie Ray Vaughan's Texas Flood had a big influence when Bonamassa was young. Among other bands, he listed the early blues playing of Jethro Tull as an influence, and named both Martin Barre and Mick Abrahams as important musicians to him.[25][26]

    Bonamassa performing at Stafford, Texas in 2007
    He elaborated on his influences in a 2007 interview:
    "You know, my heroes were the Columbia guys – Paul Kossoff, Peter Green, Eric Clapton. There’s so many – there’s Gary Moore, Rory Gallagher – another Irish musician who played the same things, but don't tell him that. But those guys were my guys – Jeff Beck, Jimmy Page. There's a certain sophistication to their approach to the blues that I really like, more so than the American blues that I was listening to. B.B. King's a big influence – he's probably my biggest traditional influence. I love Muddy Waters, Robert Johnson and T-Bone Walker and stuff like that, but I couldn't sit down. I was always forcing myself to listen to whole records by them, where I'd rather listen to Humble Pie do "I'm Ready" than Muddy Waters, you know? I think, the English interpretation of the blues just hit me a lot better, you know?"[27]
    In an October 2008 interview with Express & Star he said:
    "When I heard Kossoff playing "Mr. Big" and when I heard Clapton playing "Crossroads" and when I heard Rory Gallagher playing "Cradle Rock", I was like, 'This is way cooler'.... "British blues are my thing. When I heard Rod Stewart and the Jeff Beck Group singing "Let Me Love You", it changed my life. I knew exactly what I wanted to do. Those are my influences".
    And in an December 2012 interview with MusicRadar:
    "My friends would ask me, 'Have you heard the new Van Halen record?' And I'd be like, 'Nope.' I was listening to Frank Marino and Mahogany Rush".[28]

    Discography

    References


  2. Guitar - Ernie Jackson - Google Boeken. Books.google.com. Retrieved 2014-02-22.

  3. "Joe Bonamassa to Make Radio City Debut This Winter". BroadwayWorld.com. 2014-10-01. Retrieved 2014-12-05.

  4. "Blues Albums". Joe Bonamassa Album & Song Chart History. Billboard. Retrieved January 1, 2012.

  5. Ross, Brian. "Joe Bonamassa: The Best Living Guitarist You've Never Heard Of...". HuffingtonPost.com. 2012-11-10. Retrieved 2014-12-05.

  6. Brown, Mick.Brown, Mick (2014-09-26). "Joe Bonamassa remembers opening for BB King in 1989". London: The Telegraph. Retrieved 2014-12-04.

  7. Berick, Mike."Joe Bonamassa: The Quiet Prince". Relix. 2012-10-05. Retrieved 2014-12-05.

  8. Eduardo Rivadavia. "Review". Joe Bonamassa - A New Day Yesterday. Allmusic. Retrieved December 4, 2014.

  9. "Credits". Joe Bonamassa - A New Day Yesterday. Allmusic. Retrieved December 4, 2014.

  10. "Joe Bonamassa: Chart History". Billboard.com. Retrieved 2014-12-04.

  11. "Joe Bonamassa: Chart History". Billboard.com. Retrieved 2014-12-08.

  12. "Joe Bonamassa Live From The Royal Albert Hall". kpbs.org. 2012-12-06. Retrieved 2014-12-04.

  13. "Joe Bonamassa to Release Live CD/DVD, 'An Acoustic Evening at the Vienna Opera House,' March 26". GuitarWorld.com. 2013-02-12. Retrieved 2014-12-04.

  14. Sculley, Allen. "'Different Shades' of blues rocker Joe Bonamassa". Kansas.com. 2014-11-06. Retrieved 2014-12-05.

  15. Billboard Staff. "Grammy Awards 2014: Full Nominations List". Billboard.com. 2013-12-06. Retrieved 2014-12-04.

  16. Mitchell, Ed. "Heavy Lies the Crown." The Blues Magazine, October, 2014.

  17. Jeffries, Neil. "Joe Bonamassa: Different Shades of Blue." Classic Rock Magazine, October, 2014

  18. Moore, Rick. "Joe Bonamassa Readies Different Shades of Blue with Nashville Cats". AmericanSongwriter.com. 2014-08-27. Retrieved 2014-12-05.

  19. "Joe Bonamassa to Make Radio City Debut This Winter". BroadwayWorld.com. 2014-10-01. Retrieved 2014-12-04.

  20. "2015 Blues Music Awards Winners". Americanbluesscene.com. Retrieved 2015-05-18.

  21. Bosso, Joe. "Interview: Joe Bonamassa and Beth Hart on their new album, Don't Explain". MusicRadar.com. 2011-11-07. Retrieved 2014-12-05.

  22. Sculley, Allen. "'Different Shades' of blues rocker Joe Bonamassa". Kansas.com. 2014-11-06. Retrieved 2014-12-05.

  23. "Rock Candy Funk Party To Make Late Night Debut on CONAN, 2/10". BroadwayWorld.com. 2014-01-21. Retrieved 2014-12-04.

  24. "The Pickup Radio". Retrieved 2016-03-06.

  25. Guitar Magazine, Issue 265

  26. "Joe Bonamassa Interview". Blues In Britain. 2010-06-02. Retrieved 2014-08-06.

  27. "Joe Bonamassa Interview: Guitar Interviews". Guitarinternational.com. Retrieved 2014-08-06.

  28. Chopik, Chopik. "Joe Bonamassa Interview". Guitar Messenger. Guitar Messenger. Retrieved 9 November 2014.

  29. Joe Bosso, "Joe Bonamassa: my top 5 not-so-guilty pleasures of all time", Music Radar, December 7, 2012

mardi 2 août 2016

Hè Với Những Trái Mộng Mơ, tùy bút Caroline Thanh Hương.

Kính gửi quý anh chị bài tùy bút cho mùa hè bất thường, khi trời chợt mát mát như nghe Xuan về, mà ngày sau đó thì nóng oi ả.
Những hình chụp dưới đây bằng điện thoại di động và hình sưu tầm trên net, nên qualité tạm coi cho vui thôi.
Kính chúc quý anh chị có một mùa hè vui, khoẻ.
Caroline Thanh Hương
Hè Với Những Trái Mộng Mơ.
(tùy bút Caroline Thanh Hương)
 photo Diapositive17.jpg
Thường mọi năm vào tháng bảy, tháng tám ở vùng đất cao sáu, bảy trăm mét d’altitude, thì trong những mảnh vườn tư nhân đã bắt đầu có chút hoa, trái chín mọng.
 photo Diapositive16.jpg
Năm 2016 này thì thiên nhiên có hơi chút thịnh nộ, vì vào Xuân đã có những nơi thì mưa trút nước xuống như thác đổ, người, xe, nhà đều vào cảnh màn trời chiếu đất.
 photo Diapositive3_1.jpg

Ở những vùng khác thì tiết trời như vào thu, gió chướng về, nên nhà tôi có hôm còn phải sưởi và có hôm thì nóng như đổ lửa.
 photo Diapositive9_1.jpg
Khí hậu như thế thì làm sao không khiến con người vui, buồn bất chợt và cây trái thì làm sao hiểu nổi phải sinh sôi, phát triển như thế nào.
 photo Diapositive4_1.jpg
Chính vì sự thất thường này mà những cây tomate trong vườn nhà tôi, trái nó luôn còn màu xanh chờ đợi. Tuy vậy, trông chúng cũng khá xinh vì những hình dạng mới mẻ mà người ta ghép, chế biến và cho chúng nó mặc những chiếc áo mới.
 photo tomates.jpg
Thật ra những giống cà chua này không mới mẻ đâu.
 photo petit-mandala5-e1417856971572.jpg
Giống cà chua thường thấy, chúng có những chiếc áo đỏ, nhưng nếu chúng ta tìm hiểu thêm sẽ biết là có những giống tomate thật xưa có nhiều màu áo không giống loại áo thắm đỏ toét.
 photo Tomates_anciennes_DC_t.800.jpg
Chúng có cả chiếc áo tím than, áo đen hay áo vàng, khi bày ra dĩa trông như những quả bi thật lạ mắt.

Hình hài chúng cũng khá đẹp, khi thon, dài, khi uốn éo, khi mọc thành chùm tròn tròn nho nhỏ, khi thì to hơn một chút và có làn da trơn mịn, khi thì chia nhiều ngăn.

Một loại cà chua khác thì có dạng to và mang tên « Tim Bò », ôi nghe cái tên là tôi chẳng muốn nhìn vì cảm giác ghê rợn… vì ai mà ăn tim bò, khát máu như thế là cùng.
 photo Diapositive14.jpg
Ngoài những trái cà chua đủ loại, vườn nhà tôi, có một cây mà tôi thích nhất là cây mơ.
 photo Diapositive11_1.jpg
Trái của chúng, người ta có thể đem đi muối rồi làm thức uống như chanh muối, nước xí muội... Ngày xưa, khi còn ở Sài Gòn, tôi hay mua những ly chanh muối, nước đá bào vào những lúc trời oi bức, ôi cái thú tuyệt vời.
 photo Diapositive12.jpg
Tôi có thể bẻ những trái xí muội này lúc chúng lúc chín cây, làm chút muối ớt để nhâm nhi như lúc vào tuổi mới lớn. Muốn ăn những trái chua dòn, thì có những quả pomme thế cho những trái mận quê nhà bây giờ không còn nữa.
 photo nhung_loai_la_giau-duoc-tinh-3.jpg
Rất may là cái bao tử của tôi rất hạp với trái chua, me, khóm nên mùa nào tôi cũng có những trái này trong tủ lạnh.
 photo cach-lam-mon-coc-ngam-duong-chua-ngot-ngon-nhat.jpg
Cái thú ăn hàng toàn những món chua, nào cốc, ổi, xoài tượng, me, chùm ruột... có một gói nho nhỏ là đủ vui cả ngày.
 photo 18_13_1301592387_86_110401afamilyAN-muoi-ot-an-dan-3_1.jpg
Người ta cũng có thể mua một nấm xôi, một trái bắp luộc hay củ khoai tím, củ khoai lang cho bửa ăn lót lòng, chứ riêng tôi thì một ngày không có chất chua thì hơi khó... chịu.
 photo 18_13_1301592390_2_110401afamilyAN-muoi-ot-an-dan-6_1.jpg

Một cô bạn thì theo đạo chuối, vì nó cứ thấy cái xe ba bánh chở chuối đi ngang là ngoắc vào ngay.

Một cô khác thì thích cái xe bán chè ở chợ Cũ mà lấp lánh chút đá bào, chút đậu đỏ, chút nước cốt dừa và nước đường vàng óng là coi như đời lên... hương.
 photo che-3-mau-14-258x350.jpg
Bọn chúng tôi, lúc nào gặp nhau mà có được chút tiền bỏ túi là thế nào cũng tấp những hàng quán không thể nào thiếu này được.

Người ta đi học thì không được quên tập, quên sách, chứ bọn chúng tôi thì không thể nào quên được chuyện ăn hàng.

Mấy chục năm sau, ngồi nhớ lại, thì hình như, tuổi đời có qua đi, nhưng hình ảnh cũ thì không phai mờ.
 photo Diapositive15.jpg

Thôi thì cứ mãi là kỷ niệm yêu quý của ngày tháng cũ và cứ ở đấy mãi nhé cái tuổi của những mộng mơ.

  photo Diapositive13.jpg

Biết đời không như là mơ, nhưng yêu đời thì vẫn mộng và mơ.


Hè Với Trái Mộng Mơ


Trái mơ chẳng chịu ngọt

Mộng đẹp kết đầy hoa.

Nhớ ai, người đâu lạ

Nắng hạ, kết duyên ta.

Trái xanh, chẳng chịu đỏ

Bắt đền anh chịu thôi.

Tại ông trời phải gió.

Nên chúng cứ trêu tôi.


Hé răng cắn thật nhẹ

Nước mọng tràn trên môi.

Ơn anh trồng trái Mộng

Cho đời Em là Mơ.


Caroline Thanh Hương

02 tháng 8 năm 2016