Translate

Libellés

découvert (110) thơ; văn; nhạc; ảnh chụp; Caroline Thanh Hương (68) photographie (59) ký ức Việt Nam (44) santé (36) nghe đọc truyện hay (35) touriste (35) science naturelle (29) événement (28) nhạc Việt (27) nhạc Phạm Đức Nghĩa (20) art culinaire (19) philosophie (15) psychologie (15) văn chương (14) xã hội (12) nhạc không lời (11) science (11) ảnh Hương Kiều Loan (10) science économique (9) đọc và nghe đọc truỵên hay (9) xã hội Mỹ (8) aventure (6) news (6) société (6) thơ Đỗ Quý Bái (6) économie kinh tế (5) lịch sử (5) show Caroline Thanh Hương (5) sử Việt Nam (5) art (4) du lịch (4) littérature vietnamienne (4) Education (3) littérature (3) thơ Trần trọng Thiện (3) Canada (2) Les Contes vietnamiens truyện cổ tích việt nam (2) cách làm thơ hay và đúng (2) histoire secrète (2) l'histoire de France (2) mythe (2) technologie (2) thơ Huy Văn (2) thơ Hư Hao (2) tùy bút Caroline Thanh Hương (2) văn (2) Cần Thơ (1) David Oïstrakh (1) Dì Bùi Lệ Khanh (1) Economie (1) Montréal (1) Petrus Ky (1) Phan Thuận Breton (1) Québec (1) Stephen Hawking (1) Thơ văn Nguyễn Kiề (1) Trung Tâm Giáo Dục Hồng Bàng (1) Tạp Chí Dân Văn (1) Văn Xuân Vũ (1) astuce (1) bình luận Thuỵ Khê (1) ca sĩ Phi Nhung (1) ca sĩ Phạm Khải Tuấn (1) chân dung France Gall (1) fashion Jean-Paul Gaultier (1) fashion áo dài Việt Nam (1) học tiếng anh (1) informatique (1) ingénierie (1) nhạc Ngô Hồng Quang (1) nhạc Phạm Mỹ Lộc (1) nhạc ngoại quốc (1) nhạc ngoại quốc Steve Earle (1) photographie Vu Cong Hien (1) sport (1) thơ Chẩm Tá Nhân (1) thơ Lê Quang Chiểu (1) thơ Nhất Hùng (1) thơ Thanh Thanh. (1) thơ Trần Văn Lương (1) truyện ngắn; thơ Trần Văn Lương (1) văn Huy Phương (1) văn Thế Lữ (1) văn Tràm Cà Mau (1) văn chương văn nghệ Đoàn Thế Ngữ (1) văn câu đối (1) văn Đoàn Xuân Thu (1) xem phim hay tiếng ngoại quốc (1) Đại Học Văn Khoa (1)

lundi 10 juillet 2017

Caroline Thanh Hương viết Đi Trong Huyền Ảo Của Mù Sương theo ảnh chụp của Hương Kiều Loan.



tt
 Kính mời quý anh chị đọc bài viết 

Đi Trong Huyền Ảo Của Mù Sương.

(Caroline Thanh Hương viết cảm xúc theo hình chụp của Hương Kiều Loan.)

 


Nhận được bộ ảnh Một Sáng Sương Mù của Hương Kiều Loan làm lòng tôi chạnh nhớ đến bản nhạc xưa Thành Phố Buồn.

Một chút gì trong tiềm thức trở lại khi người ta ở xa nơi chôn nhau cắt rún thì hình như tâm tư luôn trông ngóng cái thiếu thốn đó bằng những liên tưởng.

Con người ta, đa số, chẳng bao giờ thoả mản với cuộc sống hiện tại và hay nhìn đời bằng cặp mắt méo mó của tâm hồn.

Cái gì xưa thì thấy đẹp, mà thời điểm đó thì không nhìn thấy được cái hay nơi mình đang cư ngụ.



Nhìn đến tương lai, ai mà chẳng mong muốn cái gì hay hơn, nhưng làm gì có chuyện ngày hôm sau sẽ tốt hơn ngày hôm nay, khi chính chúng ta chẳng bao giờ thích thú với cuộc sống hiện tại.

Một bức ảnh đẹp hay không khi nó gây được sự chú ý của khán giả.

Chẳng cần nó là bức ảnh tuyệt tác mà ai cũng trầm trồ, vì cái đẹp ấy nó chỉ giới hạn trong sự hiểu biết của người xem. Khán giả A, B, C có thể thấy cái gì đó thì khen đẹp, khán giả D, E, F thì thấy ngược lại.

Riêng tôi, qua những ảnh chụp của Hương Kiều Loan, tôi hay cảm được những tấm ảnh của chị chụp, vì nó luôn gói trong đó chút tâm tư cuộc đời con người, sớm non nớt đến huy hoàng và rồi sau đó là một ngày mai tàn tạ.

 


Đợt ảnh lần này, chị không chụp về hoa mà  chụp cảnh mù mờ của một buổi sáng phủ đầy sương mù.

Người xem ảnh sẽ có cảm tưởng đi trong đêm chăng?

Thưa không, người đi săn ảnh với lòng trần thích chu du để tìm lại cái ta trong không gian trời đất là một.

Như thế đó, sương mù mong manh hay dầy cợm, như ảo giác muốn che mắt con người để mọi vật trở thành huyền bí trong thoáng chốc thôi rồi sẽ rọi ánh nắng lên tất cả và trả không gian trở lại với thời gian.

Người ta cần ánh sáng để chỉ đường, nhưng người ta cũng cần bóng tối để ẩn mình như loài thú ngủ vào mùa đông.

 


Trong cái không gian huyền bí giữa ban ngày, kia là cái cầu sừng sững thế mà nó dám ẩn mình chỉ cho ta cảm giác là nó hiện hữu, nhưng dấu mặt.

Chẳng phải nó không có mặt thì sao? Nhưng không nó vẫn hiện diện sau làn sương vì nó là hiện thực.


Trong làn sương mù, cái không thành có, cái có thành không.

 


Trong tình yêu, có ai biết được ai yêu ai không? Có phải yêu là thực tế hay là viển vọng?

Tình yêu khiến con người luôn đi tìm, để rồi khi có khi không?

Hay đúng ra là tình yêu luôn là tác động cho con người sinh tồn và trải qua thử thách.

 


Gạt sương mù đi, con người có thể tìm được đường đi rõ ràng hơn khi bị bịt mắt hay lại có mắt mà không nhìn thấy chi cả.

Con đường nào cũng có chướng ngại vật vì làm sao mà dòng sông không phải uốn mình qua thác ghềnh mới được ra tới biển.



Hôm nào đó, có thể, nước cũng cạn và sông cạn, biển cạn và tình người cũng cạn?

Và sông không ra đến biển nữa, con người thôi đấu tranh vì con người bị mê hoặc trong sương mù mà cứ tưởng mình đã đến thiên đàng.

 


Thôi thì ta cứ sống như người đi trong sương mù và cứ như thế thì hy vọng một ngày mới khi hoa nắng trở lại trên con đường ta đang bước tới sẽ có những hoa kết trái, sẽ có những chiếc cầu nối lại đường về quê hương tươi sáng và khi đó, dù chúng ta đã ở chốn mù sương vẫn nhoẻn miệng cười và tự cho mình cảm nghỉ, Ta đã về lại quê nhà.

Cám ơn hình ảnh của Hương Kiều Loan gửi tặng để thực hiện slideshow.


Cám ơn tác giả và nhạc sĩ của bản nhạc Thành Phố Buồn.

Và cám ơn quý anh chị đã đọc bài tùy bút này.

Caroline Thanh Hương
08 tháng 7 năm 2017

Bài đã lưu lại tại đây
Đi Trong Huyền Ảo Của Mù Sương