Kính chúc tất cả những người cha đều có những đứa con biết yêu mình và có ngày lễ cha thật hạnh phúc.
Caroline Thanh Hương
Nhân dịp ngày Lễ Cha sắp tới, xin kính gởi lại quý anh chị một con cóc cuối tuần cũ nói về tấm lòng của một người cha được viết cách đây đã gần 13 năm.
Dẫn nhập: Cách đây ít tuần (10/2002), tôi được đi dự một tiệc cưới khá đặc biệt. Phía cô dâu có bà mẹ và người cha kế. Người cha ruột ngồi cách tôi không xa, trong khu dành cho khách của nhà gái. Ông ngồi đó, giữa vài người bạn cùng tuổi, như một người khách thường. Bà vợ cũ cùng với ba người con gái, trong đó có cô dâu, không hề đến chào hỏi hay nhìn đến ông một lần. Ông ngồi quay lưng lại sân khấu, mắt nhìn xuống mặt bàn, dáng khắc khổ chịu đựng. Khi giới thiệu tên của bố mẹ cô dâu, thì vị MC đọc tên ông, nhưng bước lên sân khấu lại là người chồng kế của bà vợ. Nhìn nét mặt đen sạm im lìm như khắc vào đá của người cha ruột cô dâu, tôi không biết ông đang nghĩ gì. Tiệc nửa chừng gần đến mục đi chào bàn thì ông đứng lên lẳng lặng ra về, chưa hề nhúng đũa vào thức ăn và cũng không chào hỏi bất kỳ ai. Ba đứa con và người vợ cũ hình như cũng không biết ông ra đi lúc nào. Suốt bữa tiệc tôi cảm thấy thật là bùi ngùi, và các món ăn cũng mất đi nhiều mùi vị. Bài "Lòng Cha" được viết dựa trên tiệc cưới này (Cali 10/2002).
Cóc cuối tuần:
Lòng Cha
(Xin được kính tặng ông Trần Văn T., một người tôi hoàn toàn không
quen biết mà lần đầu tiên, và có lẽ cũng là cuối cùng, tôi có cơ duyên
thấy mặt trong bữa tiệc đám cưới người con gái út của ông)
Con yêu dấu, lòng Ba mừng khấp khởi,
Được nhìn con trong áo mới cô dâu,
Dẫu biết rằng sẽ chua xót buồn đau,
Gặp lại Mẹ bên kia cầu duyên nợ .
Ba bùi ngùi tiếc nhớ,
Nhớ quê nhà, nhớ thuở bên nhau,
Nhớ lời nguyền dù đời lắm bể dâu,
Ba Mẹ sẽ bạc đầu về chung lối.
Nhưng vận nước xoay chiều trong sớm tối,
Đời tang thương khi con mới đầy năm.
Quê hương chìm vào địa ngục tối tăm,
Ba quằn quại ôm hờn căm uất hận.
Sa cơ thất trận,
Long đong số phận lao tù,
Xác tả tơi dưới nanh vuốt kẻ thù,
Tình máu mủ đành thiên thu vĩnh biệt.
Thân xích xiềng oan nghiệt,
Vợ con nào biết về đâu.
Đêm đêm thao thức nguyện cầu,
Nỗi thống khổ dầy sâu hơn bóng tối.
Giữa ngày tháng gông cùm tù tội,
Ba được Nội cho tin,
Cả nhà đã sớm vượt biên,
Đang sống sót bình yên trên đất lạ.
Ba từ đó luôn nhìn trời cảm tạ,
Dù âm thầm nghe trong dạ đắng cay,
Khi Nội lại cho hay,
Mẹ đã gặp được bờ vai nương tựa.
Ba không trách Mẹ phải đi bước nữa,
Tay con thơ, bơ vơ giữa xứ người,
Cánh vạc gầy lạc giông gió biển khơi,
Thân trơ trọi chốn chợ đời vạn ngả.
Ba cảm kích người đàn ông xa lạ,
Không quản nài vất vả, đã nuôi con,
Đã chăm lo Mẹ, chị được vuông tròn,
Thay cho kẻ mỏi mòn nơi vạn dặm.
Ngày qua như tên bắn,
Ba cuối cùng may mắn sang đây,
Phím đàn cũ khác dây,
Gập ghềnh nẻo đọa đày đơn độc.
Ba chấp nhận mình là người ngoại cuộc,
Đứng từ xa nhìn quyến thuộc ngày xưa,
Những đứa con khi chia cách còn thơ,
Theo năm tháng bây giờ đà khôn lớn.
Rồi lẳng lặng một mình ôm đau đớn,
Không đành lòng khuấy gợn sự bình yên,
Của đàn con nay chắc cũng đã quên,
Người cha ruột sống bên lề hiu quạnh.
Ba chỉ oán số phần mình bất hạnh,
Để con thơ sớm chịu cảnh chia phôi,
Tuy còn cha, nào khác trẻ mồ côi.
Con yêu dấu, Ba suốt đời tạ lỗi.
x
x x
Làn phấn nhạt dịu dàng che dấu tuổi,
Ánh lụa hồng ve vuốt chuỗi trân châu,
Người mẹ cùng chồng kế với cô dâu,
Cười rạng rỡ đón từng câu chúc tụng.
Xập xè loan phụng,
Giọt u buồn rơi rụng trên khăn,
Trong đáy mắt nhọc nhằn,
Ẩn hiện nét băn khoăn sầu tủi.
Người cha ruột, mặt sạm màu gió núi,
Tiệc nửa chừng vội lủi thủi ra đi.
Nhạc vô tình gõ nhịp bước phân ly,
Mảnh khăn ố vỗ về lưng ghế trống.
Trần Văn Lương
Cali 10/2002
Noi Gương Ba Cố Làm Từ Phụ Cho Các Cháu Nội Của Ba
Ba khuất bóng khi tôi còn quá nhỏ
Kỷ niệm về người ít có để tưng tiu
Ðã cố công moi chất sám rất nhiều
Tôi chỉ nhớ hồi tôi chừng ba tuổi ...
Bệnh thiên truỵ làm tôi gầy ốm yếu ,
Sốt li bì nằm xỉu mãi trên giường ,
Ba suốt ngày lo chăm sóc yêu thương
Bỏ cả buổi làm cho tôi con diều gió
Cánh diều cong như trăng non lấp ló
Có sáo vằng lộng gió tiếng vi vu..
Ba tung diều bay bổng cất lời ru...
Tôi mệt mỏi nhưng nghe lòng khoan khoái .
Trong óc não của tuổi thơ khờ dại
Tôi chỉ còn nhớ lại bấy nhiêu thôi .
Khi lớn hơn mới được chị Tám tôi
Kể lại truyện ba cưng tôi thủa trước :
Là con út tính tôi thường ngang ngược
Muốn cái gì đòi bằng được mới nghe
Ba thương tôi chưa một bận răn đe
Lại sốt sắng cong lưng cho tôi cưỡi ...
Những đêm lạnh ba thường đem lò sưởi
Ðặt nhẹ nhàng êm aí cạnh giường tôi
Rồi đứng yên mà ngắm “ ÚT “trong nôi
Mắt lóng lánh như sao mai sáng chói ....
Tôi muốn nói những điều tôi phải nói ? ...
Lòng kính yêu xin gói trọn trong lời
Ba yêu ơi ! Ba của “ÚT Bái “ơi !
Con kính cẩn biết ơn ba Lắm lắm
Noi gương ba con làm cha đằm thắm
Cháu nội ba phải êm ấm như con
Và những lời con viết cho con con
Sẽ thực hiện những lời cha dạy cháu :
Ba khuất bóng khi tôi còn quá nhỏ
Kỷ niệm về người ít có để tưng tiu
Ðã cố công moi chất sám rất nhiều
Tôi chỉ nhớ hồi tôi chừng ba tuổi ...
Bệnh thiên truỵ làm tôi gầy ốm yếu ,
Sốt li bì nằm xỉu mãi trên giường ,
Ba suốt ngày lo chăm sóc yêu thương
Bỏ cả buổi làm cho tôi con diều gió
Cánh diều cong như trăng non lấp ló
Có sáo vằng lộng gió tiếng vi vu..
Ba tung diều bay bổng cất lời ru...
Tôi mệt mỏi nhưng nghe lòng khoan khoái .
Trong óc não của tuổi thơ khờ dại
Tôi chỉ còn nhớ lại bấy nhiêu thôi .
Khi lớn hơn mới được chị Tám tôi
Kể lại truyện ba cưng tôi thủa trước :
Là con út tính tôi thường ngang ngược
Muốn cái gì đòi bằng được mới nghe
Ba thương tôi chưa một bận răn đe
Lại sốt sắng cong lưng cho tôi cưỡi ...
Những đêm lạnh ba thường đem lò sưởi
Ðặt nhẹ nhàng êm aí cạnh giường tôi
Rồi đứng yên mà ngắm “ ÚT “trong nôi
Mắt lóng lánh như sao mai sáng chói ....
Tôi muốn nói những điều tôi phải nói ? ...
Lòng kính yêu xin gói trọn trong lời
Ba yêu ơi ! Ba của “ÚT Bái “ơi !
Con kính cẩn biết ơn ba Lắm lắm
Noi gương ba con làm cha đằm thắm
Cháu nội ba phải êm ấm như con
Và những lời con viết cho con con
Sẽ thực hiện những lời cha dạy cháu :
BÀI THƠ CHO CÁC CON
Muốn viết bài này cho các con
Từ khi trứng nước hãy còn non
Thế mà thấm thoắt gần hai giáp
Giấy ố vàng khô ,bút đã mòn
Trăm bận viết rồi trăm bận sóa
Vẫn chẳng nên thơ chẳng có hồn
Cha đã giáng sinh lầm thế kỷ
Trong đục hòa mình ,dạ héo hon
Giữa buổi giao thời Âu lấn Á
Mấy ai giữ được tấm lòng son ?
Trí thiển khôn ngăn hờn quốc phá .
Tài sơ khó thoát cảnh gia vong .
Ngó xuống tội cho dân cẳng lấm
Nhìn lên hận lũ mắt không tròng
Quốc Gia ,Cộng Sản đầy lang ,sói
Thì giúp ích gì được núi sông ?
Thế hệ ông cha không lý tưởng
Thì đàn con cháu lấy chi trông ?
Cha đã chong đèn gần trọn kiếp
Kiếm chửa ra cho một tấm lòng
Thực tâm thực trí vì dân tộc
Xứng đáng nêu gương giống LẠC HỒNG
Cha chẳng dám mơ con xuất thế
Phúc nhà đâu được vậy mà mong
Tuy con mười bốn (14 ) xong trung học
Mười tám (18) cử nhân nhất bảng son
Hăm mốt hăm ba thành bác sĩ
Thì vẫn trần xì cậu bé con
Vẫn chửa biết đời đầy giả rối .
Mười kẻ ngôi cao ,chín cúi lòn .
Họ chẳng biết gì trơ trẽn cả :
Lương tâm nhân loại quá hao mòn .
Cắn rứt còn ai lo sợ nữa
Nên bao mệnh phụ bỏ chồng con
Theo trai vài gã còn hoi sữa
Cặp kè đại lộ mặt nhơn nhơn
Ðạo đức nhân luân sao trống rỗng ?
Trên đà thoái hóa tuột bon bon
Một ngày nào đó người thành khỉ ....
Ðầy đường nhan nhản rặt du côn
Người tệ với người hơn chó sói
Tưởng tượng ra thôi đủ điếng hồn
Cha biết khuyên gì con được nhỉ ?
Anh nào cũng chết dại hay khôn
Chỉ kẻ hiểu đời may mới sống
Cùng đời bày tỏ tấc lòng son
Nghề nghiệp sau này con sẵn có
Khá đem phục vụ hết tâm hồn
Thú y có lẽ hay hơn hết !
Cứu vật rồi ra vật trả ơn ,
Nhưng nếu cứu người con nhớ kỹ
Báo oán thường dành kẻ độ nhơn
Con cũng chớ buồn khi rõ được
Bản lại diện mục giả hay chơn .
Vị tha ,bác ai xin con giữ
Ðừng giống như cha nặng oán hờn
Ðừng giống như cha mơ tuyệt hảo
Cả đời ôm mãi hận cô đơn
Khi dám coi đời như vở kịch
Ấy là con đã khá thành nhơn
Lạc Thủy Ðỗ Quý Bái
Cám ơn anh Đỗ Quý Bái đã chia sẻ tâm tình
Tôi thích nhất là những câu thơ này của anh đâyCha đã giáng sinh lầm thế kỷ
Trong đục hòa mình ,dạ héo hon
Giữa buổi giao thời Âu lấn Á
Mấy ai giữ được tấm lòng son ?
Nhưng nếu cứu người con nhớ kỹ
Báo oán thường dành kẻ độ nhơn
Con cũng chớ buồn khi rõ được
Bản lại diện mục giả hay chơn .
Vị tha ,bác ai xin con giữ
Ðừng giống như cha nặng oán hờn
Ðừng giống như cha mơ tuyệt hảo
Cả đời ôm mãi hận cô đơn
Khi dám coi đời như vở kịch
Ấy là con đã khá thành nhơn
CHA TÔI
Cha tôi thời trai trẻ
Chức việc nho nhỏ
Làng Phú cường, xứ Thủ
Bình Dương
Thuở nhỏ nghe Bà nội nói
Tía
mầy được Ông ngoại cưng
Nó muốn “leo bàn thờ”
Ông ngoại cũng cho
Đến phiên ba tôi làm cha
Thằng Đực Lớn làm gì cũng được
Mẹ
nằm bịnh, sai bắc cho ấm nước
Thằng Đực tuổi mười ba, mười bốn
Nhóm lửa hoài, thổi hổng cháy
Ba
đi làm việc dìa, mẹ mắng vốn
Con ông lớn sầm sầm
Biểu
nấu cho ấm nước, nó hổng làm được
Ông già cười hề hề biểu
Nó là con trai, bếp núc cái gì
Miển nó học giỏi là được
Thôi để tui biểu nó chạy ra chợ
Mua cho bà tô cháo là xong
Ngày ông nằm hoi hóp
Trên Kinh Tế Mới, Bảo Lộc
Tôi mới từ ngoài Bắc, ở tù về
Tôi biết ba tôi sắp ra đi
Tôi năn nỉ vợ tôi về lo liệu
Tang ma, hậu sự cho cha
Bởi vì tôi liệu không đủ sức
Đứng nhìn cha già
Cả đời chỉ nuông chìu
Thằng con trai trưởng
Tôi thương cha đứt ruột
Làm sao đứng đó nhìn
Ngày Father's Day
Nhớ cha già
Nguyễn Thành Nhơn
( 3/6/2012 )
THEO CHÂN QUÝ ANH CHỊ , XIN CÓ CHÚT KỶ NIỆM
VỀ BỐ, KỂ RA TRONG NGÀY FATHER' S DAY :
B Ố T Ô I
Các bà, các cụ thường khi
Bảo rằng cái giống nam nhi biết gì
Về cơn đau đẻ li bì
Của người phụ nữ, đến kỳ phải mang
Sự thật quả đã rõ ràng
Nhưng trong thực tế, ai màng kể Ông
Đứng, đi, khoắc khoải, lông ngông
Bồn chồn, lo lắng, hông ngoài hành lang
Xót xa, ảm đạm, quáng quàng
Chạy lên chạy xuống bậc thang bao lần
Bước đi mỗi bước, chập chờn
Mồ hôi ướt trán, đổ dồn lo âu
Bởi nhìn thấy dáng cau mày
Của bà Bác Sĩ mà lòng lên mây
Xin cô y tá giải bầy
Chờ câu an ủi, gây niềm vững tin
Trải qua giờ khắc lênh đênh
Chỉ câu ngắn ngủi : " Yên tâm, hãy chờ ! "
Rồi khi cô vội lượn lờ
Đi tìm dụng cụ để hờ một bên
Làm Ông hồn vía chẳng yên
Máu dường đông cứng, liên miên từng hồi
Trộm nhìn cô ả, thôi rồi
Ngó Ông, cười mỉm, như bồi cơn đau
Thời gian lặng lẽ qua mau
Cảnh huống êm tĩnh khiến đâm ngại ngờ
Đôi chân rón rén, lập lờ
Mon men đến chỗ đợi chờ cu con
Mới hay Bác Sĩ ngủ ngon
Trời ! Ngủ ngon giữa lúc bà con phập phồng
Vợ đang nguyền rủa ông chồng
Chồng thì chết đứng bên tường, đợi, trông . . .
Sáng ra, cả một ước mong
Trời cho : Rực rỡ song song hiện về
Cu con tươi tối mọi bề
Mẹ tròn . . ., thôi cũng đề huề nỗi cha
Trần Trọng Thiện
NIỀM VUI CỦA CHA
Cha tôi vui vẻ lắm cơ
Nuôi con năm đứa, tỉnh bơ nhọc nhằn
Lại có mẹ nữa, tối cần
Cửa nhà êm ấm, chỉ ngần ấy thôi
Nay đứa Bác Sĩ, xong rồi
Đứa em Nha Sĩ lấy chồng Sĩ Nha
Đứa ba, trung học sắp ra
Đứa bốn lớp mười, bơi lội, đờn ca
Đứa út, nay mới mười ba
Trượt băng luyện tập, Thiên Nga giáng trần
Số cha có phước có phần
Đội ơn Trời Đất, ngàn lần chẳng quên
Trần Trọng Thiện
Đọc truyện buồn của anh Lương
Tôi xin kể tiếp cảnh thương tâm này
Giận cho Trẻ Tạo thày lay
Tin rằng khó có đọa đầy khổ hơn:
NGƯỜI CHỒNG HY SINH VÔ CÙNG CHO VỢ CON
Cư xá nọ có ông Bác Sĩ
Rất đẹp trai , cương nghị dễ thương
Cưới cô vợ trẻ nõn nường
Đúng là một cập uyên ương tuyệt vời
Ai cũng nói : Phật Trời phù hộ
Cho tiên đồng gập gỡ tiên nương
Một đôi hạnh phúc phi thường
Đúng là giai ngẫu làm gương trên trần
Thêm ông bạn đông lân của họ
Lại là tay giầu có đa tài
Rất trẻ trung, quá bảnh trai
Và nghề hùng biện khó ai sánh tầy
Bộ ba ni đêm ngày gắn bó ...
Sáng tinh kia bỗng có một bà
Đứng ngay trước của khóc la :
Rằng ông Bác Sĩ là gà thiến thôi !
Ông dụ dỗ con tôi bỏ học
Phục vụ cho cô đốc của ông
Vì mắc bệnh con công biếng ngủ ...
Thầy lang tây ngồi rũ trong nhà .
Hàng xóm mất ngủ kêu ca :
Bà ơi !mau trở lại nhà bà thôi !
Hãy để cho chúng tôi nghỉ chứ
Hãy làm ơn lịch sự chút đi !
Con bà nào có thiệt gì
Chẳng qua đỡ bạn tí ti khéo mà !
Ông Bác sĩ thực là tội nghiệp
Giúp vợ yêu giải quyết âm dương
Vì ông lúc ở chiến trường
Đã trúng đạn địch tuyệt đường giao hoan
Vì thương chồng vợ càng chịu đựng
Hứa suốt đời quyết đứng bên ông
Ông lại yêu vợ hết lòng
Quyết không để bạn đời trong thòm thèm
Nên hy sinh tính đem bạn tới
Mong ngày đêm sớm tối giúp nhau
Tắt đèn tối lửa biết đâu
Cho vợ thỏa mãn nhu cầu âm dương
Thêm lòng ông lại thương con trẻ
Chẳng để con có mẹ thiếu cha
Hy sinh thân bố được mà
Để cho gia đạo cả nhà yên vui
Riêng một thân ngậm ngùi chịu đựng
Đẹp đẽ thay tình đấng làm cha
Truyện trăm phần trăm ( 100%) thực nha
Có nên ngả mũ cùng ta cảm hoài ?....
Đừng phê phán đúng sai nghe bạn
Trân trong
Tôi xin kể tiếp cảnh thương tâm này
Giận cho Trẻ Tạo thày lay
Tin rằng khó có đọa đầy khổ hơn:
NGƯỜI CHỒNG HY SINH VÔ CÙNG CHO VỢ CON
Cư xá nọ có ông Bác Sĩ
Rất đẹp trai , cương nghị dễ thương
Cưới cô vợ trẻ nõn nường
Đúng là một cập uyên ương tuyệt vời
Ai cũng nói : Phật Trời phù hộ
Cho tiên đồng gập gỡ tiên nương
Một đôi hạnh phúc phi thường
Đúng là giai ngẫu làm gương trên trần
Thêm ông bạn đông lân của họ
Lại là tay giầu có đa tài
Rất trẻ trung, quá bảnh trai
Và nghề hùng biện khó ai sánh tầy
Bộ ba ni đêm ngày gắn bó ...
Sáng tinh kia bỗng có một bà
Đứng ngay trước của khóc la :
Rằng ông Bác Sĩ là gà thiến thôi !
Ông dụ dỗ con tôi bỏ học
Phục vụ cho cô đốc của ông
Vì mắc bệnh con công biếng ngủ ...
Thầy lang tây ngồi rũ trong nhà .
Hàng xóm mất ngủ kêu ca :
Bà ơi !mau trở lại nhà bà thôi !
Hãy để cho chúng tôi nghỉ chứ
Hãy làm ơn lịch sự chút đi !
Con bà nào có thiệt gì
Chẳng qua đỡ bạn tí ti khéo mà !
Ông Bác sĩ thực là tội nghiệp
Giúp vợ yêu giải quyết âm dương
Vì ông lúc ở chiến trường
Đã trúng đạn địch tuyệt đường giao hoan
Vì thương chồng vợ càng chịu đựng
Hứa suốt đời quyết đứng bên ông
Ông lại yêu vợ hết lòng
Quyết không để bạn đời trong thòm thèm
Nên hy sinh tính đem bạn tới
Mong ngày đêm sớm tối giúp nhau
Tắt đèn tối lửa biết đâu
Cho vợ thỏa mãn nhu cầu âm dương
Thêm lòng ông lại thương con trẻ
Chẳng để con có mẹ thiếu cha
Hy sinh thân bố được mà
Để cho gia đạo cả nhà yên vui
Riêng một thân ngậm ngùi chịu đựng
Đẹp đẽ thay tình đấng làm cha
Truyện trăm phần trăm ( 100%) thực nha
Có nên ngả mũ cùng ta cảm hoài ?....
Đừng phê phán đúng sai nghe bạn
Trân trong