Chớm Đông Không Lạnh Thì Cũng Rét Căm.
Những người dân ở vùng chân núi Alpes cứ xem
thường vì ngày qua ngày cơn lạnh chưa bắt đầu và chỉ mưa lâm râm,
trời thì âm u nhưng chưa rét lắm.
Thế mà từ trong đêm thứ năm sang cáng thứ sáu 15
tháng 11 này thì Tuyết đã đến và ngập nặng khắp mọi nơi.
Loại tuyết nặng này là nỗi khiếp đảm cho dân tây,
khi nó có thể làm gẫy cây, làm sập nhà thật dễ dàng và dĩ nhiên
là bị cúp điện.
Những tháng hè thì ai cũng thích mở máy điều
hòa cho mát và nếu cái nóng làm cho người ta thấy khó chịu bao nhiêu
thì cái lạnh cũng có thể làm chết người.
Tôi thức dậy vào ba giờ sáng, tưởng như thế là
có thể ra đường không trở ngại trước năm giờ, nhưng trời nào có
chiều lòng người.
Tuyết thì đầy ấp sân và phủ kín xe, ngay cả
những bánh xe cũng cần đẩy hết tuyết ra mới thoát được chỗ đậu.
Cái xuổng đẩy tuyết bị bỏ quên ngày trời dài
theo mấy thang hè đã không chịu nổi mưa nắng tàn phá nên cán xúc
tuyết đã gẫy gọn nằm chèo queo.
Thôi thì đành bắt cây chổi quét sân thay cây xúc
tuyết đảm nhiệm việc ủi tuyết.
Làm xong màn dọn đường ra khỏi nhà đã hơn năm giờ
sáng và tuyến đường mười một cây số hôm nay có thể dài thành trăm
cây số.
Tôi đành lấy hết can đảm lái xe đi trên những con
đường lởm bởm tuyết mà quý xe ủi tuyết của DDE
chưa bắt tay vào làm việc.
Qua gần nửa chặng đường thật hồi họp với vận
tốc ba mươi km giờ và gài số ba hay số hai để đừng bay theo tuyết thì
dưới một con dốc, tôi biết là mình phải tìm chỗ tắp lại bên đường.
Từ đằng xa, đã thấy đèn báo hiệu xe panne của
chuỗi dây xe ngừng chạy, tôi biết ngay là xe của họ có vấn đề bám
trên đường.
Cũng con dốc này mà cách đây vài năm tôi đã bị
đâm xuống ruộng sâu hơn một mét dưới đường lộ.
Tiết Thu ẩm ướt, mặt trời cũng chậm ló dạng cho
nên dưới cái rét không độ C, tôi phải mở máy xe chờ. Thời gian gần
như chưa bao giờ chậm như lúc này đây.
Từ phía đối diện chưa có xe nào chạy ngược chiều
lại với xe của mình thì tôi đã hiểu mình cũng phải cắn răng chịu lạnh
chờ xe ủi tuyết đi làm.
Nửa giờ sau đã có một xe ủi tuyết làm việc, tôi
cũng bắt theo mọi người tiến thử lên, nhưng đột nhiên ai nấy cũng tắp
lại theo bờ lề vì con lộ chưa sạch nước đá.
Thật là may mắn cho xe tôi chưa leo dốc, chứ nếu ai
mà thử đậu xe giữa triền dốc giữa đám tuyết bám bay đá tuyết rồi
khi bắt đầu vào số chạy một thì có thể xe mình chẳng buồn đi tới
mà trượt ngang hay tuột lùi.
Tay chân tôi cũng bắt đầu tê cưng cứng, chưa đến
nổi là cứng ngắc, nhưng nếu bước ra khỏi xe là có thể chụp ếch ngay
đó, nên tôi phải chờ như mọi người.
Gần bảy giờ, chiếc xe ủi tuyết thứ hai xuất hiện
và lần này khách ven đường đồng lượt mở máy vọt theo.
Trái tim tôi cũng đã gần chịu hết nổi vì lo
những chướng ngại vật bất thình lình còn có thể xuất hiện, như đám
cây gẫy , dây điện gẫy như lúc đi ngang qua một cánh rừng nhỏ.
Bây giờ đến nơi làm việc thì hàng thông trước cổng
đã sập ào ra ngoài lưới và cánh cổng dưới sức tuyết nặng nề chỉ
hé đủ cho người đi bộ vào.
Tôi bỏ lại xe mình bên đường và cuốc bộ vào trong
hãng.
Bảy giờ hơn mà còn có điện, thật là trời thương
chứ bây giờ mà đi trở về chắc cũng phải đợi qua cơn hồi họp mấy
giờ qua.
Đúng là qua một chuyến thoát hiểm mới thấy trời
còn thương mình.
Hôm nay ngồi nhà viết lại câu chuyện tuyết rơi và
sẽ còn rơi nữa trong những tháng tiếp theo vì nơi đây chưa vào Đông mà chỉ là bắt đầu.
Đúng là trời sinh ra mình để luôn có nỗi khó, có
mấy ai tránh được và niềm an ủi mà mình luôn tin tưởng là dù sao
mình cũng còn rất nhiều may mắn.
Caroline
Thanh Hương
17 tháng 11 năm 2019
tt
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire