Đây là một trong những thơ, truyện viết tiếp theo lần trước của bài Vạt Nắng Về Đâu số 4.
Kính mời quý anh chị đọc lại những bài đã viết trước đây và đọc tiếp bài mới viết.
Caroline Thanh Hương
tt
Vạt Nắng Về Đâu.
Bài số 5.Nắng Sài Gòn, Nắng Canada.
(Tuỳ
bút Caroline Thanh Hương)
Thắm thoát cũng gần một tháng tôi đã rời Canada.
Ôi những ngày hè sắp chìm vào quên lãng như Sài Gòn rồi cũng chìm
vào lãng quên.
Nếu Sài
Gòn của một thời mới lớn, sao mà khó quên thì Canada, một miền đất hứa mà xa đã nhớ.
Vẳng bên tai tôi, bài hát hôm nào khi mới đặt chân
lên nước người mà nước mắt cứ dâng trào không kềm hãm được.
« Sài Gòn ơi!
Tôi mất người như người
đã mất tên
Như dòng sông nước quẩn
quanh nguồn
Như người đi cách mặt xa lòng
Ta nhủ thầm em có nhớ
không.
Ai ra đi nhớ hàng me
già
Thu công viên hoa vàng tượng đá
Thôi hết rồi mộng ước xa xôi
Theo dòng đời trôi... »
Trích từ bản nhạc Sài Gòn Niềm Nhớ Không Tên.
Canada cũng có tiệm ăn Đa Kao hay có quán Phở
Việt. Người đến tiệm phở này, sẽ tìm được hương vị món phở lừng
danh mà giờ đây khắp năm châu ai nghe tên cũng đã thèm ăn.
Tôi như tìm lại được bạn bè của một thủa Sài Gòn.
Hạnh phúc ơi ta chào mi.
Cả một vùng trời kỷ niệm của Sài Gòn, hôm nay
tôi sẽ gặp lại những gương mặt cũ, những bạn bè đã một thời cắp
sách đến trường.
Ngồi kể lại cho nhau nghe những câu chuyện cũ rích
và mới nhớ lại rằng tôi và bạn ấy đã không gặp mặt từ năm 1974 đến
giờ.
Ôi thời gian đúng là như giấc chiêm bao, cứ tưởng
mình tỉnh mà có thể mình cũng đang nằm mơ đó chứ.
Với một người bạn khác, ba mươi bảy năm về trước, mỗi ngày còn gặp nhau trao
đổi ánh mắt, nụ cười trong sân trường. Những buổi trưa không có cours,
có khi hai đứa nằm lại băng ghế của một lớp bỏ trống để chợp mắt.
Cái tuổi học trò sao mà vui thế. Nào là chia nhau
mấy miếng cóc chua, sau này chỉ có cóc chín. Đôi khi ngừng đó đây
trong quán vỉa hè, uống một ly trà đá hay nước rễ cỏ tranh. Thế
rồi ngày tháng ấy qua đi để đổi thành những nồi nước hà thủ ô trong những buổi sinh hoạt ở trường.
https://youtu.be/fsjZ0BX0E0g
Còn đâu những viên ô mai, chua mùi me, đắng một
chút cam thảo và chút gừng giã nhỏ trộn vào.
Cứ thấy ô mai là mê tơi.
Có bao giờ bạn đang đạp xe đạp dưới cái nắng gắt
giữa trưa, miệng ngậm một viên ô mai
xong cứ đạp xe tà tà đến quán nước, uống vào một ly trà đá thì
quả thật, sướng còn hơn tìm được vàng.
Tuổi thơ sao mà nhẹ nhàng dễ thương làm sao...
Hôm nay đến đất nước nước xa lạ này để tìm lại
cội nguồn thương nhớ, bạn bè nhỏ xíu của tôi ngày xưa đó.
Kể cho nhau nghe những chuyện vui, buồn, buồn, vui.
Mi còn nhớ tên đó không? Hắn bây giờ thế nào rồi?
Tin tức tốt hay xấu, mất hay còn? Điên à? Sao lại điên như thế? Sao mà
phí một đời người, Sao mà chia tay rồi buồn ghê nơi.
Tại sao và tại sao, những câu hỏi không có câu trả
lời. Đời là một chuỗi ngày sống tạm để có chuyện buồn vui mà làm
lớn lên đưá con nít chưa biết chuyện đời.
Nhìn con sông St Laurent, nước tuy đậm màu trời xám
xịt vì có khi có mây và đã vào buổi chiều, nhưng con sông này đâu là
con sông trên bến Bạch Đằng.
Ghế nơi này không là ghế đá, nhưng sao không gian
bình yên thế.
Nếu nước mình không có chiến tranh, không có chết
chóc, tang thương thì có lẽ giờ này ta không ở nơi này thương thương
nhớ nhớ về một nơi mà mình đã ra đi.
Nơi này không có những thằng bé đánh giày cho
lính Mỹ hay không có con nít tranh
những bát cơm thừa, tô soupe húp chưa hết mà đầy những cánh tay yếu
đuối chờ đợi để giựt đổ vào lon làm chút thức ăn cho gia đình.
Nơi này cũng có những kẻ không nhà, vì lý do nào
đó, nhưng tôi chưa thấy em bé nào đi xin ăn hay bán vé số.
Đến nhà bạn, ăn lại một chén chè đậu, hơi chè
không ngọt mà ngọt tình bạn xưa, tìm được cái thú này cũng là niềm
vui to tát lắm rồi. Cũng 9 năm trước, tại Californie, tôi cũng được ăn
chén chè đậu xanh trên một bãi biển với đám bạn trường Hồng Bàng.
Sông, nước gợi thương nhớ. Người thì gợi lại kỷ
niệm, những tháng ngày còn vất vả, mới đó đã đi vào dĩ vãng.
Sài Gòn của tôi, tìm lại được ở Montréal, Toronto
này, hình như còn nguyên trong những trái tim yêu mến nó, qua giọng
nói, tiếng cười của bạn bè, người thân.
Canada ơi, có thăm đất nước này bao nhiêu thì cái
lưu luyến kẻ ở người đi cũng chẳng
đành lòng mà dứt áo.
Sẽ hẹn trở lại một ngày nào đó vì đừng bao giờ
nói đây là lần chót vì cứ hẹn đi, may thì chúng mình sẽ có duyên
gặp lại, còn không thì cũng đừng buồn bạn nhé.
Cuộc đời buồn hay vui cũng chỉ là chuyện của
cuộc đời, còn ta thì cứ chuyện vui mà làm đề tài cho cuộc sống.
Sống để yêu thương đời và yêu thương người mà thôi. Rồi bạn sẽ hỏi,
có biết ngày mai ra sao không?
Câu hỏi là câu trả lời đó bạn ạ.
Chúc tất cả những bạn bè của tôi từ hết những
mái trường xưa một mùa Hè an vui và khoẻ mạnh để chúng ta sẽ còn
gặp lại nhau mai này.
Caroline Thanh Hương
13 tháng 9 năm 2017.
(Còn
tiếp)
Những bài đã viết trước đây:
Tôi rất thích thơ,văn trau chuốt của Thanh Hương trầm bổng, nhẹ nhàng, êm dịu như ru hồn ngườI vào cõI ṃộng, gợI nhớ thương những kỷ niệm êm đềm của dĩ vãng xa xăm.
RépondreSupprimerThành Tâm chúc Thanh Hương tiến bộ nhanh trên đưởng văn học nghệ thuật. .
Tôi có đọc các bàI bàI thơ, văn rất hay và hữu ích của “Cát BụI” và “ Hương Xuân” nhưng vì tôi quá bận việc trong HộI Luật Gia tại CA nên không có thì giờ góp y.́.
Vậy xin nhờ Hương chuyển giao dùm lờI khen ngợI và thán phục.đến quý vị tác giả. Xin ̣đa tạ
Vô cùng quý mến,
BLK
Kính thưa dì LK
SupprimerCám ơn dì đã vào đọc bài viết tuỳ bút dịp đi hè năm nay tại Canada.
Bản nhạc Dư Âm Một Thuả là do thầy cô Liên Tuấn Phương, trường Hồng Bàng biết tặng năm 2009 cho các học trò dịp họp mặt tại Californie.
Bài viết này, được đưa ra trước hai bài viết khác, có nhiều hình ảnh hơn, nhưng nói về đất nước Canada nhiều hơn tình bạn.
Nhưng con nghỉ, tình bạn mình nên trân trọng vì nó là thứ tình khó tìm trong xã hội ngày hôm nay, nhất là những người bạn này đã lớn lên với mình từ tấm bé.
Kính chúc Dì Luôn an mạnh và một lần nữa cám ơn dì đã đọc bài của con viết.
Caroline Thanh Hương
Cám ơn chị Người Phương Nam đã tiếp chuyển bài tùy bút của Carol.
RépondreSupprimerNgười Phương Nam
http://nguoiphuongnam52.blogspot.com.au/
Kính chúc chị luôn an vui.
Caroline Thanh Hương
Bài tùy bút của Carol Thanh Hương gợi nhớ hương vị và cảnh trí quê hương (Sài Gòn ngày cũ), rồi sang Canada vùng Québec với nếp sống mới của người Việt di tản đã mang theo quốc hồn quốc tuý của dân tộc.
RépondreSupprimerDịu dàng , đầm thắm như tình bạn ngày cắp sách đến trường.
Hay lắm Hương ơi.
TV
Mến chào chị Thanh Vân
SupprimerCám ơn chị đã đọc bài tuỳ bút và viết lời chia sẻ.
Carol viết tất cả 3 bài về nước Canada, trong đó có bài viết với những phố xá, những di tích đến coi và có nhiều hình ảnh chụp được rất đẹp.
Thời gian đi tuy hạn chế, nhưng bạn bè thân quý đã bỏ công đón tiếp , cùng đi đến những nơi rất lý thú. đẹp nữa với thời gian cực ngắn, mà xem và đi thật nhiều nên,mệt vô cùng.
Đi xa và lại sống 2 cuộc sống tây, việt , tiếp xúc 2 thế hệ khác nhau và nói 2,3 thứ tiếng khác nhau trong cùng 1 nước, quả là thật ... hết biết luôn.
Cứ đang suy nghỉ tiếng pháp thì lại nghe chung quanh nói tiếng anh.
Đang nghe tiếng anh thì lại bay qua nói tiếng tây và người thì hỏi tiếng việt.
Năm nay Canada thì đang tổ chức nhiều lễ hội 150 năm, riêng vùng Montréal lại có thêm lễ kỷ niệm 375 năm thành lập Montréal.
Chuyện vui nhất là tìm lại cái không khí bạn bè của thời Sài Gòn trước năm 1975, thích quá chị ạ.
Cái tình bạn vẫn còn nguyên đó, sau bao cuộc đổi đời, qua bao thăng trầm cuộc sống và nhất là còn đâu cái thủa thời học sinh, sinh viên.
Khi về lại pháp thì bị cảm, nằm vùi hết 2 tuần vì ham vui.
Hôm nào sẽ post tiếp 2 bài đã viết chị nhé.
Caroline Thanh Hương