Cảm tác
từ pps Sen Bát Ngát của chị Hương
Kiều Loan.
Chị Hương Kiều Loan
Hôm nay trời đã vào xuân, tiết tháng tư man mát
với những cơn gió lạnh dịu dàng.
Khi tôi mở coi pps của chị Hương Kiều Loan vào dịp
này làm tôi liên tưởng đến kỷ niệm cũ, một năm trước đây, vợ chồng
dì dượng tôi đã ra đi ... khi đông đã tàn.
Bài thơ dưới đây tôi đã viết năm vừa qua thay thế
cho mẹ tôi để tiễn người chị cả đã ra đi ... mãi mãi.
Khi hoa đã
dâng hương cho đời, sen đã tàn phai nhan sắc thì những hạt sen để lại
cho đời chút gì gậm nhấm tâm tư .
Dì và mẹ lớn lên trong cảnh mồ côi bà Ngoại tôi rất
sớm , dì đã tốt nghiệp, có chồng và đi xa, bỏ mẹ tôi lại lớn lên
với các sơ trong nội trú và bươn chải cuộc đời với những thử thách
không ngừng mà chỉ có người trong cuộc mới biết cái chua chát của
... « chút
nắng, chút tôi ».
Dì và mẹ ít có
dịp gặp nhau, tuy cả hai ở cùng xứ sở tha phương ... Dì đã cao tuổi,
bệnh hoạn liên miên và có lẽ đến giờ phút cuối cùng có cuộc đời
của người vợ, người mẹ, Dì chưa có phút nào vui.
Dì hay tâm sự với tôi là chỉ có cái chết, có lẽ
mới giải thoát được cho Dì cái kiếp người trong một chung cư xa con,
cháu với chung quanh là bốn bức tường lạnh lẽo, lạnh từ tâm hồn đến
thể xác.
Bà Lê Thị Hai , cựu giáo sư anh văn
trường Bác Ái.
Tấm ảnh này,
mẹ tôi lượm lại được sau khi đến thăm nơi chị ở lần chót mà tôi dặn
mẹ, nhớ gom lại những hình ảnh cũ của Dì, vì sau này không ai có
thể cho lại tôi những gì đã mất mát của một thời đã qua.
Xem đến « Lung Linh Bóng Nước » ảnh chụp của Hoàng Dung thật
lộng lẫy và thật buồn ...soi gương để thấy hồng nhan chỉ là ảo ảnh,
cái đẹp hay xấu, chỉ do con mắt nhìn của người yêu hay ghét nó ...
mà đoạn trường là thiên tình sử một đời không có chút tình Yêu.
Hoa đã kết
trái , Xuân đã về, người đã ra đi... thanh thản vì đã trả xong món
nợ nước và món nợ nhà ...
Hôm nay tôi
viết để kể lại một câu chuyện tuy buồn, nhưng nó đã được siêu thoát
trong lòng kẻ ở người đi, có còn chăng là những hạt tro đã cuốn theo
chiều gió ngày tháng Xuân năm 2011.
Thơ Cho Chị
Đời người như gió thoảng
Vợ chồng như nhện giăng.
Nợ nước cơn gió lốc
Tình nào như mảnh băng.
Giọt lệ không ngừng tuông
Từ lúc mồ côi mẹ.
Từ lúc em biết buồn
Chị làm người không quê.
Chị , Em không còn trẻ
Chúng mình nơi xứ người.
Mặt được nhìn ? than ôi.
Chị ơi đừng bỏ tôi
Chị ơi đừng bỏ cháu.
Chị đã bay về trời
Cầu chị bơ vơ trôi.
Muốn ngừng tuông dòng lệ
Mà mắt vẫn thấy cay.
Chị ơi, chị theo Mẹ
Chúc chị gió ngàn bay.
Thanh Hương
Viết thay cho mẹ để tiễn đưa Dì Hai.
Nghe bài hát ở đây
Thanh Hương
Caroline
*Cám ơn
những ảnh chụp về
những đóa hoa Sen của chị
Hương Kiều Loan, cám ơn bài thơ « Thơ Cho Chị » đươc chị Như Ngọc Hoa đã phổ
nhạc rất tài tình
Trường hợp bài viết post trên đây không còn hình ảnh , quý anh chị có thể vaò đây xem lại
Thơ Cho Chị Caroline Thanh Hương
http://www.mediafire.com/download/eqmwlc503h30x7r/Thơ_Cho_Chi_CRTH.pdf
http://www.mediafire.com/download/eqmwlc503h30x7r/Thơ_Cho_Chi_CRTH.pdf
thơ chị Caroline Thanh Huong làm xúc động cả lòng Vi. Những photos nghệ thuât của Hương Kiều Loan thật quá tuyệt. Cảm ơn TH nhiều đả chia sẻ bai thơ/nhạc tuyệt vời nay. Nhật Thụy Vi
RépondreSupprimerThưa chị Nhat Thuy Vi
RépondreSupprimerBài này được chị Như Ngọc Hoa phổ nhạc cho.
Kính mời chị vào đây xem baì bản nhạc và lời commentaire của khán thính giả thuả baì mới đưa ra public.
http://hathaykhongbanghayhat.org/node/8529
Những người xa quê và những người hai quê đều có cùng cảm nghĩ.
Cám ơn chị đã vào đọc bài , nghe nhạc và để lại tâm tình.
Thân kính.
CRTH