Kính gửi quý anh chị tài liệu hình ảnh về
Chuyến tàu hỏa Sài Gòn - Nha Trang năm 1952
Hành khách mắc võng, nấu ăn trên tàu, ngồi ở bệ cửa sổ, đi lại thoải mái từ nóc toa... qua ống kính của nhiếp ảnh gia người Thụy Sĩ, Werner Bischof, chuyến tàu Sài Gòn - Nha Trang năm 1952.
Tàu hỏa Việt Nam 60 năm trước đơn giản, cũ kỹ, toa gỗ, thải đầy khói, khách phần lớn là dân nghèo. Nhiếp ảnh gia Werner Bischof là phóng viên độc lập cho nhiều tờ báo quốc tế, sau đó trở thành phóng viên chiến trường tại Việt Nam, cộng tác với tạp chí Paris Match.
Thời gian ở Việt Nam không lâu, Bischof ghi lại nhiều ảnh tư liệu quý giá về cuộc sống con người, trong đó có bộ ảnh về sinh hoạt của hành khách trên một chuyến tàu Sài Gòn - Nha Trang năm 1952. Trong hình là em bé ngủ say trên hành trình đi Nha Trang.
Ở những khoang hạng bình dân không có ghế ngồi, mọi người mắc võng để có chỗ ngả lưng trên chặng đường xa.
Không gian trên tàu không nhiều nên chỉ có một số người được nằm, đa số ngồi la liệt trên sàn nhà, lẫn với hàng hóa.
Những khoang chật, hành khách bế trẻ nhỏ ngồi ngay ở thành cửa sổ, nơi có một thanh vịn thấp.
Một em bé địa phương tranh thủ bán nước cho khách khi tàu dừng ở một ga.
Phút nghỉ ngơi, thư giãn của một hành khách lúc tàu chưa chạy.
Những em bé bồng em theo người lớn trên những chuyến tàu đông khách.
Một bữa ăn trưa đơn giản được các nhân viên chuẩn bị trên tàu, phục vụ cho chuyến hành trình.
Một nhân viên bê nồi thức ăn di chuyển nhanh nhẹn trên nóc của toa tàu.
Người lái tàu làm việc bên trong đầu máy xe lửa.
Tấp nập người và hàng hóa ở nhà ga. Trên các nóc tàu luôn có cảnh người đi lại thoải mái.



Première journée donc assez mouvementée : on décide de s’aérer en repérant les alentours de ce qui sera notre point de chute pendant les 3 prochains jours. Et accessoirement on en profite pour aller manger (premier vrai repas de la journée !). Notre hôtesse à l’auberge nous avait conseillé une cafétéria, assez populaire à Moscou : My-My (prononcer Mou-Mou comme le Meuh-Meuh d’une vache… imaginez juste l’hôtesse nous le mimer pour nous le faire comprendre :-)). Des plats assez simples mais plutôt bons, à des prix type Flunch et un décor très bovin ! Nous avons suffisamment apprécié pour y retourner le soir suivant !






Sur la place se trouve aussi un énorme centre commercial, le GYM (prononcer « GOUM »), ancien magasin universel d’Etat. C’est un très joli bâtiment, avec un toit en verre et rempli de boutiques de luxes et de cafés.
Et dernière chose que nous avons pu voir à Moscou : le mausolée de Lénine (ce monsieur, père du communisme, est plutôt sacré en Russie). Il est décédé en 1924, et grâce à un procédé chimique et beaucoup de climatisation, son corps est toujours intact et exposé…
Le Kremlin











Nous sommes montés ensuite sur ce qu’ils appellent la colline au moineaux, où se trouve un beau panorama sur la ville, et avec également des pistes de saut à ski (étonnant de voir ça en ville !). Cette balade est vraiment ce que j’ai préféré de ce séjour à Moscou.



