Kính gửi đến quý anh chị con cóc cuối tuần.
Dạo:
Người ta chia bạc chia tiền,
Mà sao tôi phải chia
duyên hở Trời?
Cóc cuối tuần:
Nửa Mảnh Tình Chia
(Mọi sự trùng hợp với thực tế ngoài đời đều
là ngẫu nhiên ngoài ý muốn của người viết)
Anh yêu quý, em một mình còm cõi,
Chuyện lỡ làng, còn biết nói gì đây.
Dù cách anh chỉ tầm với đôi tay,
Mà vẫn chịu cảnh đêm ngày cô quạnh.
Bốn mươi mấy năm có anh bên cạnh,
Qua bao cơn nắng tạnh với mưa rào.
Lòng tưởng thầm dù đời có thế nao,
Mình cũng mãi sống bên nhau hạnh phúc.
Nhưng sông rồi có khúc,
Và đời người cũng có lúc gian nan.
Hoa xuân kia dẫu tươi đẹp muôn vàn,
Chung cuộc vẫn phải tàn theo số mệnh.
Mười năm trước, em bất thần đổ bệnh,
Anh đêm ngày xính vính chạy lo quanh.
Rồi bệnh lành, em vẫn thói đành hanh,
Việc lớn nhỏ bắt mình anh gánh hết.
Em vẫn biết anh quả tình mỏi mệt,
Mười năm dài đã mải miết hy sinh,
Đã vì em hứng chịu lắm cực hình,
Ngay khi cả chính mình anh không khỏe.
Anh cũng trải qua mấy lần mổ xẻ,
Nhưng anh không kể lể hoặc than phiền.
Em được voi, lại lấn lướt đòi tiên,
Anh hầu hạ liên miên không kịp thở.
Em có lẽ quá chanh chua cắc cớ,
Làm anh buồn và khổ sở bao phen,
Chẳng phải vì độc ác hoặc nhỏ nhen,
Thực ra chỉ tại thói quen làm nũng.
Đã lắm lúc em thấy mình không đúng,
Khi bắt anh phải cung phụng từng ly.
Nhưng thấy anh chịu đựng chẳng nói gì,
Em làm tới, nhiều khi hơi quá phận.
Sao lúc đó em không hề ân hận,
Chỉ lo tìm cách hả giận vu vơ,
Hành hạ anh đến tơi tả bơ phờ,
Anh vẫn nhịn, chẳng bao giờ to tiếng.
Nhưng xui xẻo lại bất thần đến viếng,
Thêm một lần mình gặp chuyện không may,
Sức khỏe anh bỗng suy sụp từng ngày,
Giờ chỉ biết quắt quay quỳ khấn vái.
Anh tới lúc cần bàn tay từ ái,
Thì bỗng đâu người gái đó hiện ra,
Yêu thương anh, lo sắp xếp cửa nhà,
Tình mình bỗng thành tay ba nhức nhối.
Ba phòng hai vách nối,
Từ đó mình chăn gối chia xa.
Em âm thầm lủi thủi tiếc ngày qua,
Anh sung sướng được người ta chăm sóc.
Em tự dặn lòng mình không được khóc,
Và cũng đừng trách móc chuyện ngày nay.
Chỉ vì em trót già néo đứt dây,
Vô tình đã tự mình gây sóng gió.
Em thành thật biết ơn người gái đó,
Đã sẵn lòng chịu khó đến nuôi anh.
Giờ thân em có khổ mấy cũng đành,
Áo đã rách, sao vá lành như cũ.
Em lẳng lặng sống cuộc đời quả phụ,
Và trong lòng luôn tự nhủ phải quên,
Rằng chồng mình đang sống ở phòng bên,
Cùng người khác ngày đêm vun hạnh phúc.
Em khắc khoải nguyện cầu từng giây phút,
Để cuối cùng, trong hụt hẫng xót xa,
Biết chẳng bao giờ gặp lại ngày qua,
Chút hy vọng mong manh đà thật tắt.
x
x x
Phòng khuê lạnh, người đàn bà quẹt mắt,
Ánh đèn mờ lạnh lẽo chắt qua song,
Văng vẳng nghe, chỉ cách một vách phòng,
Tiếng ai đó cùng chồng mình thủ thỉ.
Trần
Văn Lương
Cali, 5/2015Thấy anh Lương vui vẻ mời bạn hữu tham dự những bài viết xướng họa hay phóng dịch, chúng tôi đều muá bút theo anh, chỉ mong chia sẻ tình bạn với anh.
Dưới đây là sự đóng góp của bạn thơ groupe CAT BUI
L'Amour ça
Va Et ça Vient.
Une très belle femme qui était la mienne.
En croyant
que c'était un rêve sans peine
Je vivais
quarante ans à côté d'elle.
Dix ans
auparavant que je me souvenais
Le jour où
elle était tombée malade.
Elle m'a
tout de suite laissé faire face
Des taches
insensées que je ne connaissais pas.
Céder à ses
caprices incroyables
Je séchais
mes larmes sans une seule réclame.
Je vivais comme
un robot sans âmes
Et malgré
mes efforts, je ne me tenais plus debout.
Elle, qui ne
regrettait rien du tout
Le Mort qui
se trouvait à côté, jouait avec sa hache.
Il est prêt
à emporter mon âme en douce.
Par miracle,
une fée est arrivée.
Elle prend
soin de moi et elle m'aime.
Et c'est
ainsi que sous un toit vit tous les trois.
L'heure de
regret sonne
L'heure de
l'abandon résonne
Une personne
qui pleure de chagrin
Et une autre
qui partage mon bonheur.
Plus rien à
dire, plus de devoir.
Un mur
sépare deux êtres qui ne s'aiment plus.
L'amour ça
vient et ça s'en va.
Caroline TH
29 Mai 2015
bài viết
theo câu chuyện thơ của anh Trần Văn Lương
Nửa Mảnh Tình Chia
Nửa Mảnh Tình Chia
À mes chers amis,
Inspiré par les vers du grand poète Văn Lương
Je vais traduire le poème de madame Thanh Hương ,
(la merveilleuse poétesse) en Vietnamien
Espérant ma pauvre version vous sonne bien
(Viết theo kiểu tây bồi thế kỷ trước )
TÌNH ÁI ĐI RỒI LẠI ĐẾN
Giai nhân xinh quá của thằng tôi
Cứ tưởng mơ hoa đẹp tuyệt vời
Sẽ có dễ dàng không khó nhọc
Rồi bên em bốn chục năm trôi !
Độ mười năm trước em đau yếu
Khi lâm bệnh em mặc cho tôi
Phải lo toan đối đầu mọi mặt:
Với bao nhiêu việc khổ ghê nơi
Mà trước đó nào tôi có gập
Em thay ý khó ai tin nổi
Để lệ tràn tôi chẳng hé môi
Ỳ ạch vô hồn như cái máy
Đứng lên cố gương khó xong xuôi
Em nào chút tí ti hối hận
Như tử thần khoa lưỡi hái chơi
Tìm bắt sống vía hồn cho được
Cứ êm du không lộ tăm hơi .
Ôi may quá ! Có Tiên Nương tới
Lo lắng cho tôi hết cả hơi
Yêu thương tôi chẳng ngại lỗ lời
Nên ba kẻ cùng chung mái ấm
Giờ ăn năn đang điểm kia rồi
Phút dứt bỏ còn vang đâu đó
Một kẻ buồn than khóc còn thôi
khi người khác sẻ san hạnh phúc....
Nói chi thêm ! bổn phận xong rồi !
Một bức tường chia đôi hai kẻ
hết yêu thương nhau nữa !chia phôi !
Ái tình đến lai đi thế đấy !
Trân trọng
LTĐQB
Cám ơn anh Bái và TH .
Cả 2 đều rhật là fantastic .
Bravo.
L
Tình đi, tình đến
Nàng là giai ngẫu của lòng tôi
Để sống bên nhau, đợi bạc đầu
Bốn mươi năm chẵn, đâu ngày lẻ
Bên cạnh, tưởng là vẽ giấc mơ
Ai hay, trở lại cách mười năm
Ngày nàng đổ bệnh, khó đăm đăm
Nàng trao gánh nặng, trăm công việc
Mà tôi chẳng hiểu, phải chăm làm
Nhẫn nhịn, nghe theo thói dị dàng
Mà đành nuốt lệ, chẳng kêu than
Sống như người máy, hồn tan biến
Đến lúc lực tàn, tiến chẳng xong
Xem như nàng chẳng chút long đong
Mạng tôi, Thần Tử sắp lấy xong
Hươi chiếc búa kia là chết chắc
May thay cứu độ, một Tiên nương
Hiện ra, như tự đóa hoa hồng
Chăm lo, săn sóc, vẻ mặn nồng
Cùng với thương yêu, tình chồng vợ
Dưới một mái nhà, tợ bộ ba
Giờ này, hối hận đã phơi ra
Điểm thêm tình huống phải rời xa
Một người bật khóc, pha nuối tiếc
Người kia, hạnh phúc tiếp bước qua
Còn gì để nói, bức tường rào
Không còn bổn phận những lúc nao
Tường, đưa đôi kẻ vào hai ngả
Yêu, đi, Yêu, đến, chả hận chi
Trần Trọng Thiện
( phỏng dịch bài tiếng Pháp : L' Amour ça Va Et ça Vient ThanhHương )
Tiên Nương của anh Lương lên tiếng, sau
" Nửa Mảnh Tình Chia " :
T I Ê N N Ư Ơ NG
Trong u tối, em muốn anh hiểu thấu
Hãy tin em, hãy bấu vào em đi
Vì em luôn chia sẻ mối tình si
Khi vui sướng, cũng như khi khóc hận
Bàn tay em, dịu hiền nguồn vô tận
Vỗ về anh, luôn bận rộn vuốt ve
Vì anh đang đau đớn, đáng chở che
Hãy tin tưởng, hãy nghe em, anh nhé
Đứng dậy đi, nắm tay em kẻo té
Khi tình yêu, bé nhỏ, đã đi rồi
Để lại anh bao luyến tiếc, bồi hồi
Chẳng biết đến bao giờ khôi phục lại
Ngay cả khi không ai trong hiện tại
Quen biết anh, hoặc hiểu bệnh bại suy
Hãy tin em, trong lúc cuối hiểm nguy
Em vẫn đỡ, vẫn thương, dìu anh đi bước chót
Trần Trọng Thiện
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire